Chiều tối.
Gia đình họ Lạc quây quần bên bàn ăn, hiếm khi đông đủ và trọn vẹn như vậy.
Bên cạnh Tô Niệm Niệm là Hàn Như và Lạc Uyển Uyển. Với thân phận vừa là
chị ruột vừa là chị dâu của nữ chính, Lạc Uyển Uyển liên tục gắp thức ăn cho
cô, khiến Tô Niệm Niệm có phần khó xử:
“Cảm ơn, trong bát chị nhiều lắm rồi, em cũng ăn đi”
Những người khác thấy cảnh chị em thân thiết như vậy đều mỉm cười, trong đó
có cả Sở Từ. Chỉ là nụ cười của hắn mang theo vài phần xấu xa:
“Chị dâu, anh Thừa, hôm cưới em không kịp mời rượu hai người, hôm nay coi
như bù lại. Chúc hai anh chị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử”
Vừa nói, hắn vừa nâng ly đứng dậy. Ánh mắt đầy ý trêu chọc ấy khiến Tô Niệm
Niệm cực kỳ khó chịu. Cô vô thức nhìn sang Lạc Thừa. Dù người đội mũ xanh
cho anh là nguyên chủ chứ không phải cô, nhưng trong lòng vẫn không hiểu
sao lại thấy hơi chột dạ.
Là hàng xóm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ giữa Lạc Thừa và Sở Từ vốn
chẳng tốt đẹp gì. Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, Lạc Thừa nhíu chặt
mày, nhưng vì hạnh phúc của em gái, anh vẫn nâng ly đáp lại, nói một tiếng
“cảm ơn”.
Mãi đến khi bữa tối kết thúc, Sở Từ rời đi, sắc mặt anh mới dần dịu lại.
Lạc Uyển Uyển biết rõ tuy ngoài mặt người nhà đều tỏ ra hòa nhã với Sở Từ,
nhưng trong lòng ai cũng có ý kiến rất lớn về anh ta. Thấy Lạc Thừa mặt lạnh
như tiền, trông như sắp mở miệng dạy dỗ người khác, cô lén lè lưỡi một cái, vội
vàng kiếm cớ chuồn về phòng.
Chẳng mấy chốc, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tô Niệm Niệm và Lạc
Thừa.
Tô Niệm Niệm biết anh hẳn là không mấy muốn nhìn thấy mình, nên rất biết
điều đi về phía cầu thang. Thế nhưng đúng lúc cô đi ngang qua anh, Lạc Thừa
lại đột nhiên lên tiếng:
“Cô đợi chút”
Tô Niệm Niệm nghe vậy quay đầu lại, nhướn mày đầy khó hiểu.
“Cái đó… tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp”
Dưới ánh đèn vàng cam, làn da trắng mịn của người phụ nữ phủ một lớp ánh
sáng dịu nhẹ, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu. Lạc Thừa vô thức lùi
lại một bước, rồi tiếp tục giải thích:
“Là chuyện liên quan đến Tiểu Uyển”
Nghĩ đến thái độ của anh đối với Sở Từ, Tô Niệm Niệm lập tức hiểu ra ý đồ của
anh.
Phải nói rằng, đây đúng là một người anh trai tận tâm, có trách nhiệm. Là con
một từ nhỏ, cô thực sự rất ngưỡng mộ nữ chính vì có được một người anh tốt
như vậy.
“Chuyện gì? Anh nói đi”
“Tôi hy vọng cô có thể khuyên Tiểu Uyển một chút, Sở Từ… nhân phẩm không
ổn”
Tính cách của em gái quá cố chấp, lời người trong nhà nó đều không nghe, anh
chỉ còn biết đặt chút hy vọng cuối cùng lên người cô.
Thực ra Tô Niệm Niệm cũng đang tìm cơ hội để nhắc nhở nữ chính. Nay thấy
anh chủ động nhờ vả, cô khẽ cười tinh quái, không nhịn được muốn trêu anh
một chút:
“Giúp anh thì không phải không được, nhưng em có một điều kiện”
Lạc Thừa nhìn vào đôi mắt đào hoa lấp lánh của cô, trong lòng bỗng dấy lên
cảm giác chẳng lành.
“Điều kiện gì?”
Cô khoanh tay trước ngực nhìn anh, cố ý nói một cách thản nhiên:
nien-dai/chuong-17-dong-sang-2.html]
“Chỉ cần sau này anh chịu ngủ chung giường với em, em sẽ miễn cưỡng đồng
ý yêu cầu của anh”
Tô Niệm Niệm cảm thấy khả năng anh đồng ý gần như bằng không, có khi giây
tiếp theo sẽ trở mặt với cô.
Nhưng trêu chọc anh đúng là rất thú vị!
Đúng như dự đoán, sau khi nghe xong, sắc mặt anh lập tức lạnh hẳn xuống:
“Đây chính là cái cô gọi là muốn sửa đổi bản thân?”
“Chúng ta là vợ chồng, anh không thể ngủ dưới đất cả đời được đúng không?
Anh yên tâm, dù có ngủ chung giường em cũng sẽ không làm gì anh đâu”
Nói xong câu này, Tô Niệm Niệm đột nhiên có cảm giác mình giống như đang
cưỡng ép một thiếu nữ nhà lành.
Thấy sắc mặt người đàn ông càng lúc càng đen, xấu đến mức khó coi, cô mím
môi định thu lại câu đùa vừa rồi, thì nghe anh trầm giọng nói:
“Được, tôi đồng ý. Nhưng cô cũng phải giữ lời, khuyên họ chia tay”
“?!!”
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Tô Niệm Niệm sững sờ trong chốc lát. Đến khi
hoàn hồn lại, cô thật sự ghen tị muốn chết với nữ chính!
Rõ ràng người này mắc chứng sợ phụ nữ, vậy mà vì hạnh phúc của em gái, anh
lại thật sự đồng ý điều kiện của cô?
Trời ơi~ đúng là không thể ngờ tới!
Chậc chậc chậc…
Không phải ruột thịt mà còn hơn ruột thịt, đúng là quá vĩ đại!
Lại còn có chút ngây thơ đáng yêu.
Có một khoảnh khắc, Tô Niệm Niệm bỗng nhiên thấy thương cho sự ngốc
nghếch của anh.
Đêm đó, hai người ngủ chung một giường.
Tô Niệm Niệm không hề mang gánh nặng tâm lý nào, ngủ một giấc ngon lành.
Còn Lạc Thừa thì căng cứng người nằm ở phía bên kia giường, không dám
nhúc nhích, giữa hai người như có một ranh giới sông Sở – sông Hán rõ ràng.
Dù có ranh giới đó, trán anh vẫn lấm tấm mồ hôi mỏng.
Hơi thở nhè nhẹ bên tai cùng mùi hương thoang thoảng kia không ngừng nhắc
nhở anh rằng, nằm bên cạnh mình là một người phụ nữ, hơn nữa còn là người
phụ nữ anh ghét nhất.
Trời đã tờ mờ sáng, Lạc Thừa vẫn không thể chợp mắt nổi.
Khi Tô Niệm Niệm tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng người đàn ông
kia đâu nữa.
Hít “dương khí” ở khoảng cách gần suốt cả đêm, cô cảm thấy tinh thần sảng
khoái, toàn thân như tràn đầy sức lực dùng mãi không hết!
Cô vươn vai một cái thật dài, sau đó bật dậy khỏi giường, chuẩn bị rửa mặt
chải đầu rồi đi gặp nữ chính, tranh thủ bồi dưỡng thêm tình cảm chị em.
Người ta nói, đã nhận lời người khác thì phải làm tròn việc được giao.
Cô vẫn là người rất đáng tin cậy mà…