Giang Hoài Tuyết nhắc lại: “Tôi muốn đợi anh khỏe lại chút rồi dọn đến nhà tôi
sống, với danh nghĩa vị hôn phu của tôi”
Tạ Trọng Diên: “…”
Anh không nghe nhầm, câu nói vừa rồi là hoàn toàn có thật.
Anh im lặng một lúc, hỏi: “Cô Giang… có ý đồ gì sao?”
Giang Hoài Tuyết nhìn đôi môi khô nứt của anh: “Quên mất là anh đang là
bệnh nhân, chờ chút”
Cô đứng dậy rót một cốc nước, lấy bông thấm nước rồi nhẹ nhàng chấm lên
môi Tạ Trọng Diên cho đỡ khô.
Lúc thấm môi, cô hơi cúi xuống gần anh. Bản thân cô không thấy gì, dù sao thì
Tạ Trọng Diên hiện giờ đang nằm trên giường, ngoài mắt và miệng ra thì không
cử động được, chẳng khác nào người thực vật, cảm thấy đây chỉ là một việc
nhỏ.
Nhưng Tạ Trọng Diên lại bị gương mặt tinh tế phóng đại trước mắt và hương
thơm nhàn nhạt khiến tim như chững lại, theo phản xạ liền quay đi chỗ khác.
Sau khi chăm sóc bệnh nhân xong, Giang Hoài Tuyết mới ngồi lại.
Cô kể chi tiết về mệnh cách của anh, rồi nói thêm những gì đã nói với gia đình
anh, cuối cùng mới nói: “Hôm nay tôi nghĩ ra một phương pháp mới, nhưng đây
chỉ là thử nghiệm, không thể đảm bảo thành công”
Có lẽ vì vừa được cô làm ẩm môi mà giờ đây lời nói của Tạ Trọng Diên có vẻ
trôi chảy hơn nhiều.
“Cô Giang nói rằng mệnh cách của tôi không thể sống qua ba mươi tuổi, vậy
thử nghiệm này là giúp tôi sống thêm hai năm nữa, hay có thể lâu hơn?”
“Thêm nhiều năm nữa” Giang Hoài Tuyết bổ sung: “Trước đây tôi nói với gia
đình anh về việc kéo dài thêm hai năm là trước khi nghĩ ra cách này, hôm nay
nghĩ ra cách này rồi thì có thể giúp anh sống đến bảy, tám mươi tuổi cũng
chưa biết chừng”
Trong lòng cô thầm nghĩ: “Sống đến một trăm tuổi cũng không phải không thể.
Nhưng nghe có vẻ hơi quá đà nên cô không nói ra”
“Tôi có thể hỏi là phương pháp gì không? Hoặc liệu có gây hại cho người vô tội,
hoặc có ảnh hưởng gì đến cô không?” Tạ Trọng Diên nhẹ nhàng hỏi.
Giang Hoài Tuyết không ngờ anh trông như một tổng tài bá đạo và có vẻ như
một kẻ máu lạnh, vậy mà khi đối diện với vấn đề sống chết của bản thân,
anh vẫn hỏi xem có ảnh hưởng đến người khác không.
Cô cảm thấy quý mến anh hơn, thẳng thắn nói: “Không đâu, chuyện này chỉ
liên quan đến anh và tôi, không liên quan đến ai khác”
tai-san-hang-ty/chuong-31.html]
Nghĩ ngợi một chút, cô nói thêm: “Thậm chí đối với tôi còn có lợi”
Tạ Trọng Diên khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt. Khi nào tôi hồi phục hơn chút, cô
Giang có thể báo trước hai, ba ngày để tôi chuẩn bị”
“Được, tôi cũng cần khoảng một tuần để chuẩn bị” Tuy rằng Giang Hoài Tuyết
rất muốn thử nghiệm ngay ngày mai, nhưng giờ cô còn chưa kịp mua nhà.
Thấy Tạ Trọng Diên có vẻ lăn tăn về việc sống chung, cô giải thích: “Về việc
sống cùng, anh không cần áp lực, chỉ là vì phương pháp này đòi hỏi càng nhiều
thời gian tiếp xúc càng tốt. Sống cùng sẽ tránh việc anh phải đi đi lại lại hoặc
tôi phải di chuyển, đỡ phiền phức”
Tạ Trọng Diên nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô
Giang…”
Giang Hoài Tuyết thấy anh là người không tồi, lòng hiếm khi nảy sinh chút cảm
kích.
Cô xòe tay phải ra: “Cho tôi chút tử khí”
Tạ Trọng Diên đã nghe cô nói về việc anh có tử khí dồi dào khiến anh khó sống
thọ, nên cũng có chút hiểu biết về tử khí.
Anh ngạc nhiên: “Tử khí? Tôi phải cho cô như thế nào?”
“Anh chỉ cần nói thôi”
Tạ Trọng Diên ngập ngừng, rồi nghe theo lời cô: “Tôi tặng một phần tử khí của
mình cho cô Giang Hoài Tuyết”
Anh không thấy, ngay khi vừa dứt lời, tử khí tinh khiết không lẫn tạp chất
quanh anh lập tức chia thành vài luồng, trực tiếp nhập vào cơ thể Giang Hoài
Tuyết.
Giang Hoài Tuyết cảm thấy xương cốt toàn thân nhẹ nhõm hơn, trong huyết
quản, dòng máu thiên tài tu luyện dường như bắt đầu trỗi dậy.
Nhân cơ hội này, cô vẽ một bùa chú tràn đầy linh khí ngay trước mặt Tạ Trọng
Diên, sau đó đưa lá bùa vào ngực anh.
Dù Tạ Trọng Diên không nhìn thấy cô đang làm gì, nhưng khi cô làm động tác
nhấn xuống, anh lập tức cảm nhận được một luồng ấm áp ở ngực, có sự thay
đổi trong cơ thể.
Anh thử cử động, sau đó nhấc tay trái một cách khó nhọc.