Không chỉ đắt, cô còn nhớ Nhiếp Dự từng nói miếng ngọc đó năm năm trước
đã có giá hơn năm trăm triệu tệ. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn luôn đeo bên mình,
chắc chắn anh có tình cảm với nó.
Tạ Trọng Diên còn chưa quen với việc nói chuyện trôi chảy, chậm rãi thốt ra
từng từ: “Không sao… Phải cảm ơn cô… đã cứu tôi”
Giang Hoài Tuyết mỉm cười.
Ông cụ Tạ nhìn đứa cháu trai yếu ớt, lòng đầy xót xa, đã quyết định ngay lúc
đó.
“Hoài Tuyết, tôi muốn nhờ cháu một việc”
Giang Hoài Tuyết đáp: “Xin mời ông cứ nói”
Ông cụ Tạ: “Xin cháu đừng thông báo cho người ngoài biết việc Trọng Diên đã
tỉnh lại, chúng tôi muốn xử lý trước những vấn đề nội bộ trong nhà họ Tạ”
Giang Hoài Tuyết hiểu ngay, đây là ý định thanh lọc gia tộc, tránh “đánh rắn
động cỏ”
“Không vấn đề gì, hôm nay tôi chỉ đến thăm gia đình bạn học thôi, không làm
gì cả”
“Đúng rồi” Giang Hoài Tuyết mỉm cười: “Để tránh việc này lọt ra ngoài, tiện thể
tôi sẽ ngăn không cho ai tiết lộ thông tin nhé”
Cô nhặt lấy lá bùa vừa rơi từ trán của Tạ Trọng Diên, đi đến bên cửa sổ, lẩm
nhẩm vài câu, lá bùa liền tự cháy thành tro và bay ra ngoài cửa sổ.
…
Xa xa, tại một căn biệt thự ở vùng ngoại ô tỉnh Giang Tô, một người đàn ông lại
nôn ra một ngụm máu.
Trên mặt đất trước mặt hắn là một miếng ngọc Quan Âm đã vỡ nát và vết
máu gần như khô cạn.
Hắn vừa gọi điện chất vấn Tạ Đức Dũng, thì cảm nhận được kẻ giải chú lại ra
tay lần nữa.
“Kẻ hành pháp này… thực sự không để lại đường sống” Hắn ôm ngực, căm hận:
“Đừng để tao biết mày là ai, nếu không thì… khụ…”
Máu tươi lại trào ra, trước khi hoàn toàn ngất đi, hắn cố gắng gửi đi một tin
nhắn cho các đệ tử của mình đang hành sự bên ngoài.
— Sư môn gặp nguy, về ngay!
Mọi người trong nhà họ Tạ nhìn thấy hành động của Giang Hoài Tuyết, mơ hồ
đoán ra cô đang làm gì.
Tạ Tuệ Lệ cảm kích nói: “Cảm ơn Hoài Tuyết”
Tạ Thừa Huân cũng nói: “Trọng Diên tỉnh lại được đều nhờ công sức của cô
Giang. Nếu sau này cô cần gì, xin cứ nói”
Nhiếp Dự lúng túng nói: “Từ hôm nay, cậu chính là… chính là chị của em rồi! Em
sẽ gọi chị là Hoài Tuyết!”
tai-san-hang-ty/chuong-30.html]
Giang Hoài Tuyết liếc nhìn cậu ấy: “Nhận em làm em trai, không biết là ai đang
hưởng lợi đây”
Nhiếp Dự cười trừ: “… Chị Hoài Tuyết nói vậy không đúng rồi. Người ta thường
nói chịu thiệt là phúc mà”
Mọi người trong phòng đều bật cười, ngay cả trong ánh mắt như đá đen của Tạ
Trọng Diên cũng thoáng hiện một tia vui vẻ.
Giang Hoài Tuyết cảm nhận dòng năng lượng còn dồi dào trong cơ thể mình,
suy nghĩ một lát rồi nói: “Thực ra bây giờ tôi có một việc…”
Ông cụ Tạ nghe thấy có việc mình có thể giúp, liền vui mừng phấn chấn: “Hoài
Tuyết có việc gì cứ nói thẳng”
Giang Hoài Tuyết nhìn Tạ Trọng Diên, có chút ngập ngừng, nói với gia đình họ
Tạ: “Chuyện này cần nói riêng với Tạ tiên sinh, không biết có tiện không?”
Mọi người đều ngạc nhiên, liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng ra ngoài.
“Tiện, tiện mà”
Tạ Tuệ Lệ vừa kéo Nhiếp Dự còn đầy thắc mắc ra ngoài, vừa vui vẻ nói: “Hoài
Tuyết nếu cần gì nữa thì cứ nói với chúng tôi”
Khi cửa phòng bệnh đóng lại, sắc mặt Tạ Tuệ Lệ thay đổi, giơ tay gõ vào đầu
Nhiếp Dự.
“Sao con ngốc thế? Thấy Hoài Tuyết có chuyện muốn nói mà còn đứng ngây ra
đó”
Nhiếp Dự ấm ức xoa đầu: “Con chỉ thấy lạ thôi, chị Hoài Tuyết trước đây đâu
quen biết anh họ, con muốn hỏi chị ấy định làm gì”
“Con bé nếu muốn nói cho con biết thì cần gì phải ở riêng tư với Trọng Diên?
Đừng có tò mò” Tạ Tuệ Lệ trừng mắt.
Nhưng mà…
Tạ Tuệ Lệ hạ giọng: “Không phải là vì hôn ước đấy chứ? Hoài Tuyết nôn nóng
muốn hủy bỏ hôn ước đến thế sao? Trọng Diên vừa tỉnh lại đã không đợi được
nữa?”
Bố của Nhiếp Dự trước đó cũng nghe bà ấy nhắc đến chuyện này, liền nói: “Giới
trẻ bây giờ thực sự không thích những thứ truyền thống như vậy. Những hôn
ước mà trưởng bối đặt ra thường không được chấp nhận”
Tạ Thừa Huân nghiêm giọng: “Bất kể thế nào, mọi thứ đều tôn trọng ý muốn
của cô Giang. Cô ấy là ân nhân của nhà họ Tạ”
Tạ Tuệ Lệ tiếc nuối thở dài.
Trong phòng bệnh, Giang Hoài Tuyết quả thực đang thảo luận với Tạ Trọng
Diên về hôn ước giữa hai nhà.
Nhưng khác với suy nghĩ của nhà họ Tạ, cô không muốn lập tức hủy bỏ hôn
ước mà là muốn Tạ Trọng Diên lấy danh nghĩa hôn phu chuyển đến sống cùng
mình.
Ngay cả với tính cách điềm tĩnh của Tạ Trọng Diên, cũng không nhịn được mà
mắt mở to, ngạc nhiên hỏi lại: “Cô Giang… vừa nói gì?”
Anh nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không, chứ làm sao có thể nghe thấy lời
đề nghị lạ lùng như vậy từ miệng của một cô gái xinh đẹp, cao quý như cô.