Buổi sáng hoàn thành xong những công việc cần làm, buổi chiều Tô Niệm
Niệm bắt tay vào làm bánh trung thu.
Khuôn làm bánh là do Lý Đào tìm về giúp. Cô ấy cũng trưng ra vẻ mặt hiếu kỳ
đứng bên cạnh. Thấy vậy, Tô Niệm Niệm cười tủm tỉm hỏi: “Muốn học không?”
“Muốn~” Lý Đào cười hì hì với cô, trong lòng nghĩ, nếu mình học được, mỗi dịp
Trung Thu tự làm bánh trung thu, muốn ăn mấy cái thì ăn mấy cái, không cần
phải chia cho người khác nữa!
“Niệm Niệm, sao cậu giỏi thế, cái gì cũng biết làm”
Thật ra, Tô Niệm Niệm biết làm đủ loại món ăn là vì trong nhà có hai người già
cuồng nhiệt với ẩm thực. Để làm họ vui, dần dần cô học được rất nhiều thứ.
Hôm nay cô định làm bánh trung thu nhân ngũ nhân và bánh trung thu nhân
đậu đỏ khoai mỡ.
Thời đại này, trong nhà hàng vẫn chưa có lò nướng, cô chỉ có thể lợi dụng chảo
đáy phẳng và nồi hấp mới mua trong bếp để làm.
Hai loại bánh trung thu, nguyên liệu khác nhau, cách làm cũng không hoàn
toàn giống nhau. Trước tiên, Tô Niệm Niệm làm phần vỏ bánh cần dùng cho
bánh trung thu ngũ nhân, sau đó trộn nhân. Riêng sợi xanh hoa hồng thì cô có
ám ảnh từ nhỏ, tuyệt đối không cho vào!
Sau khi trộn xong nhân ngũ nhân, cô lại gọt vỏ khoai mỡ đã chuẩn bị sẵn, thái
thành lát mỏng rồi cho vào nồi hấp. Quá trình này, khách đứng ngoài quầy đều
có thể nhìn thấy.
Mọi người đều tò mò, hôm nay nhân viên quầy không giếc gà mổ cá, vậy là
đang làm gì thế?
Động tác của Tô Niệm Niệm rất nhanh, chẳng mấy chốc hai loại bánh đã được
bọc nhân, vê tròn, ép khuôn, dưới lực ấn của khuôn bánh, hình dáng ban đầu
dần hiện ra.
Đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ, hóa ra là đang làm bánh trung thu.
Họ cũng có cùng thắc mắc như quản lý Quách, chưa đến Trung Thu thì làm
bánh trung thu làm gì chứ?
Bánh trung thu ngũ nhân cần phải dùng chảo đáy phẳng để rán, lửa nhất định
phải nhỏ. Tô Niệm Niệm quét một lớp dầu mỏng dưới đáy chảo, lại quét lên
bánh một lớp nước lòng đỏ trứng, rồi lần lượt đặt bánh vào chảo. Tiếp theo là
canh lửa thật kỹ, để tránh bánh bị dính hay cháy khét.
nien-dai/chuong-50-ngay-thu-bay-2.html]
Lý Đào là người chẳng mấy kiên nhẫn, xem được một lúc liền mất hứng. Chỉ để
ăn thêm mấy miếng bánh trung thu mà phải tốn công thế này, cô không thèm
làm đâu!
Rất nhanh, một mùi thơm hòa quyện giữa vị sữa và mùi lòng đỏ trứng từ trong
chảo tỏa ra, từng sợi từng sợi bay ra tiền sảnh, lan khắp mọi ngóc ngách của
nhà hàng, khiến người ta không nhịn được mà hít sâu đầy tham lam, trong đầu
đã bắt đầu tưởng tượng ra hương vị tuyệt vời của nó.
Hơn mười phút sau, bánh trung thu nhân khoai mỡ đậu đỏ là loại hoàn thành
đầu tiên. Lý Đào xung phong bưng nồi rời khỏi bếp, rồi mở nắp để bánh nguội.
Mỗi chiếc bánh đều trong veo, bóng bẩy, hoàn toàn khác hẳn những loại bánh
trung thu cô từng thấy trước đây. Cô vô thức nuốt nước bọt, rất muốn cầm một
miếng nếm thử, nhưng mọi người đều đang đứng nhìn chằm chằm, nếu cô
ngang nhiên cầm ăn chắc sẽ gây “phẫn nộ quần chúng”…
Lát sau, bánh trung thu ngũ nhân cũng rán xong. Tô Niệm Niệm gắp bánh ra
khỏi chảo, mỗi loại chọn hai chiếc cắt thành hạt lựu bày vào đĩa, rồi bưng ra
đặt trên bàn bên ngoài cửa sổ trưng bày để khách dùng thử.
Tất cả khách có mặt nghe nói được ăn thử đều không dám tin trên đời lại có
chuyện tốt như vậy?
Có người gan dạ thật sự cầm một miếng bánh khoai mỡ bỏ vào miệng nếm
thử. Trong khoảnh khắc, vị ngọt thanh lan tỏa khắp đầu lưỡi, còn chưa kịp cảm
nhận kỹ thì đã trôi xuống bụng, chỉ còn lại hương thơm đầy miệng chứng minh
rằng anh ta từng ăn qua.
“Đồng chí, bánh trung thu này ngon quá! Xin hỏi bao nhiêu tiền một cái?” Anh
ta muốn mua một chiếc mang về cho vợ nếm thử.
“Xin lỗi, hôm nay chỉ dùng thử, không bán bánh trung thu” Hai loại bánh cộng
lại cũng chỉ hơn hai chục chiếc, Tô Niệm Niệm định mang đi tặng người khác,
nếu bán thì sẽ không đủ số lượng.
Người đàn ông nghe vậy vô cùng thất vọng, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy bao giờ các
cô mới bán bánh trung thu?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày kia sẽ bán” Điều kiện tiên quyết là… cô
có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
Quản lý Quách vừa nghe có người muốn mua bánh mà Tô Niệm Niệm lại không
bán, trong lòng sốt ruột vô cùng.
Nhưng nguyên liệu đều do người ta tự bỏ tiền túi mà mua, ông cũng biết mình
không có quyền lên tiếng.
Không có quyền lên tiếng thì chỉ có thể im lặng.