Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 51: Ngày Thứ Bảy (3)



Sẵn sàng

Những người khác thấy thực sự là người đàn ông kia ăn bánh mà không phải

trả tiền, liền lần lượt kéo tới nếm thử. Vừa cắn một miếng, ai nấy đều lộ ra vẻ

mặt kinh ngạc.

Ngon quá đi mất!

So với bánh trung thu bán bên ngoài thì đúng là một trời một vực!

Mềm dẻo thế này, người già và trẻ con trong nhà đều có thể ăn được!

Họ muốn mua, nhưng người ta lại không bán…

Tô Niệm Niệm lại lấy thêm hai chiếc bánh cắt ra chia cho đồng nghiệp trong

nhà hàng nếm thử. Số bánh còn lại cô dùng giấy gói cẩn thận, chuẩn bị sau

giờ làm sẽ mang đi tặng từng người.

Thím Dương ăn bánh xong rất muốn hỏi xem bánh này làm thế nào mà ngon

đến vậy, nhưng lại ngại mở miệng, chỉ có thể bặm môi, muốn nói lại thôi.

Lý Đào sau khi ăn được một miếng bánh nhỏ thì bắt đầu hối hận vì lúc nãy

không chịu học cho tử tế. Bánh thơm ngon thế này, dù có tốn bao nhiêu thời

gian cũng đáng mà!

Sau giờ làm, Tô Niệm Niệm chia cho quản lý Quách và Lý Đào mỗi người hai

chiếc bánh trung thu, cảm ơn họ đã chiếu cố mình trong nhà hàng.

Ba gói còn lại lần lượt là để tặng ông ngoại, Hàn Như và Lý Quảng Phát.

Đầu tiên, Tô Niệm Niệm đến nơi làm việc của Thẩm Thanh Viễn. Với thân phận

chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé trong nhà hàng, cô biết rõ với địa vị hiện

tại của mình, căn bản không thể gặp được ông ngoại, nên đành nhờ bác bảo vệ

giúp gọi thư ký của ông ngoại là Trần Lương.

May mắn là cô đoán không sai, vào giờ này thư ký Trần vẫn đang mải mê làm

việc, chưa tan ca.

Khi Trần Lương đến phòng tiếp nhận thư từ, nhìn thấy người tìm mình là Tô

Niệm Niệm, anh khẽ nhướng mày một cái, rất khó nhận ra.

Sợ bị người khác hiểu lầm mình muốn trèo cao, Tô Niệm Niệm nhét gói bánh

trung thu vào tay Trần Lương, nói một câu: “Đây là tặng ông Thẩm, phiền anh

giúp chuyển giúp”

Nói xong, cô xoay người chạy mất…

Chỉ để lại Trần Lương đứng ngẩn người tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô mà

chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

nien-dai/chuong-51-ngay-thu-bay-3.html]

Bác bảo vệ không biết quan hệ giữa hai người, thấy vậy liền trêu chọc: “Cô gái

đó là người yêu của cậu à? Trông xinh thật đấy”

Trần Lương năm nay ba mươi tuổi, góa vợ từ sớm. Thấy người khác hiểu lầm,

anh vội lên tiếng giải thích: “Đó là cháu gái tôi, qua giúp tôi đưa ít đồ” Nói

xong, anh xách gói giấy rời khỏi cơ quan, đi về phía nhà ông Thẩm.

Khi Tô Niệm Niệm trở về nhà họ Lạc, bên ngoài trời đã tối. Hàn Như thấy cô về

muộn như vậy, trong lòng vừa lo lắng vừa áy náy, gặp phải đứa không hiểu

chuyện như con trai mình đúng là đau đầu!

“Niệm Niệm, con chưa ăn cơm phải không? Mẹ đi hâm lại đồ ăn cho con nhé”

“Mẹ, không cần đâu. Cái này con tặng mẹ, con tự làm đấy” Tô Niệm Niệm lúc

này chẳng có khẩu vị gì, cô đưa gói giấy qua rồi lấy cớ đau đầu, lên thẳng tầng

hai.

Trong căn phòng ánh đèn vàng nhạt, cô ngồi ở đầu giường đọc sách, nhưng

chữ trong sách thế nào cũng không vào đầu được.

Đầu óc choáng váng khó chịu, cô biết mình có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể

ngất đi.

Ăn đồ ngọt có thể thúc đẩy tiết dopamine và adrenaline, giúp làm dịu rất tốt

cảm giác căng thẳng và lo âu. Tô Niệm Niệm nhìn hộp sô-cô-la rượu đặt trên

bàn học chưa từng mở ra, cảm thấy lúc này mà không ăn thì đúng là lãng phí.

Cô cầm lấy hộp, lấy ra một viên sô-cô-la, bóc giấy gói bỏ vào miệng. Vị đắng

nhẹ đậm đà của sô-cô-la hòa quyện với mùi rượu thơm nồng, hương vị ấy đúng

là tuyệt vời!

Tâm trạng của cô cũng theo đó mà được xoa dịu hơn phân nửa.

Nghĩ đến khả năng mình sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai, cô lại bóc thêm

một viên ăn tiếp, đúng kiểu hôm nay có rượu hôm nay say.

Đêm rất dài. Có lẽ vì ăn quá nhiều sô-cô-la rượu, Tô Niệm Niệm cuối cùng cũng

thoát khỏi trạng thái lo âu. Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ.

Đêm ấy ngủ rất ngon…

Khi bầu trời vừa hé sáng, mây lộ trắng trời, vạn vật thức tỉnh.

Chim chóc trên cây ríu rít kêu không ngừng, và chính những tiếng chim ấy đã

đánh thức Tô Niệm Niệm dậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.