Anh ta nhớ đến tiệc đính hôn của Nguyễn Như Mạn hôm qua, nơi Giang Hoài
Tuyết gây choáng váng. Muốn làm cô vui, anh ta liền kể: “Nói đến nhà họ
Nguyễn, thì đúng là có chuyện vui. Hôm qua trước khi cô đến, đám người ở đó
xì xào về cô, bảo cô từ thôn quê về, chắc xấu xí, không biết lễ nghi. Khi cô xuất
hiện, cả đám mắt tròn mắt dẹt, phản ứng buồn cười lắm”
Giang Hoài Tuyết hỏi: “Xì xào gì về tôi?”
Cảnh Dư Hạo nghẹn lời, ậm ừ: “Thì… bảo cô từ thôn quê về, chắc xấu xí, không
biết phép tắc gì đó”
Biết cô là con gái, anh ta sợ cô buồn, cố ý lược bớt lời khó nghe chỉ tóm gọn
rồi nhấn mạnh đám người kia thấy cô thì sững sờ tự vả vào mặt ra sao.
“Trước đó đám người xì xào không nhiều nhưng sau đó ai nấy hối đến xanh
ruột, đúng là hả hê”
Giang Hoài Tuyết nghe xong, bật cười: “May mà không nhiều. Không thì tôi
tưởng cả giới thượng lưu Đế Kinh tiêu đời hết rồi”
Cảnh Dư Hạo ngẩn ra.
Giang Hoài Tuyết tiếp tục: “Hôm qua vì là tôi nên lời họ nói tan như mây khói
như trò đùa không để lại dấu vết. Nhưng nếu không phải tôi mà là một người
khác bị ôm nhầm từ nhỏ lớn lên ở thôn quê nhan sắc bình thường không rành
cái gọi là lễ nghi quý tộc thì đáng bị cười nhạo sao?
Người thường, chỉ vì không xinh đẹp, không biết mấy thứ phù phiếm, sống
không đủ ‘đẹp đẽ’, không thuận buồm xuôi gió như họ thì đáng bị khinh thường
à?
Theo tôi, họ còn không bằng những người sinh ra ở thôn quê. Ít nhất người
trong núi từ nhỏ đã thấy đủ mọi sắc thái của đời, biết đồng cảm, biết xót
thương, đứng đó đã là một con người viết hoa đường hoàng.
Chỉ vì đầu thai tốt, họ tự xưng danh môn thượng lưu nghĩ mình hơn người. Nếu
đây là căn bệnh chung của giới phú nhị đại thì tôi thấy ngày gia tộc họ sụp đổ
cũng không còn xa”
tai-san-hang-ty/chuong-76.html]
Giang Hoài Tuyết nói không gay gắt, thậm chí là chậm rãi nhưng mỗi từ như
lưỡi dao sắc đâm thẳng vào sự kiêu ngạo và tầm thường của đám người đó.
Cảnh Dư Hạo đột nhiên không biết nói gì.
Anh ta không tham gia vào đám xì xào kia nhưng cũng không thấy lời họ nói
có gì to tát. Sinh ra trong giới này, hòa mình vào đó, anh ta vô thức bị thay đổi
nhận thức từ lâu.
Nhưng Giang Hoài Tuyết thì sao?
Cô không bị tổn hại, thậm chí có thể đắc ý, vì rõ ràng cô là người thắng trong
trận chiến không lời hôm qua. Vậy mà cô không chút kiêu ngạo vì vượt qua
giai cấp tầng lớp, cũng không hề thấp thỏm khi bước vào giới thượng lưu.
Cô không tự ti vì từng lớn lên ở thôn quê, cũng không hãnh diện khi bất ngờ trở
thành tiểu thư nhà giàu. Cô tỉnh táo, bình thản chỉ thẳng tệ nạn của cái giới
này.
Cảnh Dư Hạo siết chặt tay lái.
Khoảnh khắc này, anh ta thấy trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, có lẽ là
hổ thẹn, có lẽ là mơ hồ, chính anh ta cũng không rõ.
Anh ta chỉ cảm thấy mấy năm qua mình sống mơ màng. Rõ ràng lớn hơn Giang
Hoài Tuyết một chút nhưng anh ta không hề tự vấn bản thân. Anh ta như con
ếch dưới đáy giếng, chỉ thấy mảnh trời nhỏ bé trên đầu, người xung quanh nói
sao, anh ta nghĩ vậy.
Nhưng anh ta đã trưởng thành. Giờ mẹ qua đời, bố nằm viện, kẻ thù vẫn nhởn
nhơ ngoài vòng pháp luật, còn anh ta thì bất lực.
Nếu không gặp Giang Hoài Tuyết, có lẽ đến khi bị hại chết, anh ta vẫn mù mờ.
Như cô nói, đám người họ chỉ là may mắn đầu thai vào nhà giàu.