“Chú lo muốn chết sao?”
Cảnh Dư Hạo từng bước tiến lại gần ông ta.
“Chú lo cái gì? Lo nhà chúng tôi chết chưa đủ sạch sẽ phải không?”
Sắc mặt chú Lưu biến đổi hẳn, ông ta lùi lại: “Chú không hiểu cháu đang nói gì
cả”
Giang Hoài Tuyết lười biếng lên tiếng: “Này tiên sinh, lùi nữa là đụng vào tôi
đấy”
Chú Lưu theo bản năng quay đầu lại nhìn. Chỉ trong chớp mắt đó, Cảnh Dư Hạo
đã lao đến trước mặt, túm chặt lấy cổ áo ông ta.
“Ông còn giả vờ à?!”
Gân xanh trên trán Cảnh Dư Hạo nổi lên cuồn cuộn, hàm răng nghiến chặt
kêu ken két.
“Tôi hỏi ông, nước uống nhà tôi là ai đưa tới? Có phải ông không? Tôi đã biết
hết sạch rồi, ông còn định chối cãi đến bao giờ nữa?!”
“Ông nội tôi và bố ông vốn là hàng xóm, bố tôi với ông cùng nhau lớn lên, tình
như thủ túc. Bố tôi lúc nào cũng nói ông là người anh em tốt nhất đời này của
ông ấy! Vậy mà ông đối xử với ông ấy như thế này sao?!”
“Họ Lưu kia, nhà họ Cảnh chúng tôi có điểm nào có lỗi với ông? Năm kia vợ
ông đổ bệnh từ bệnh viện về, ngày nào cũng ở nhà buồn bực, chính mẹ tôi đã
gác lại việc nhà cửa chồng con, ngày ngày qua bầu bạn với bà ấy! Bao nhiêu
năm qua ông kinh doanh lẹt đẹt, bố tôi chỗ nào cũng chiếu cố, nâng đỡ ông,
chưa bao giờ quên ông! Chân cẳng ông không tốt, người nhà tôi cứ thấy
thuốc thang phương pháp gì hay là đều để ý cho ông!”
Cảnh Dư Hạo liên tiếp chất vấn, lửa giận bốc lên đầu, giọng nói càng lúc càng
lớn, đến cuối cùng gần như nghẹn ngào.
“Đồ lòng lang dạ thú! Hôm nay ông hãy tự vấn lương tâm mình đi! Nhà họ Cảnh
chúng tôi rốt cuộc có gì không phải với ông, để ông phải trăm phương ngàn kế
hại cả nhà chúng tôi như vậy?!”
Ban đầu chú Lưu còn có chút sợ sệt, nhưng nghe Cảnh Dư Hạo mắng nhiếc
ngày càng gay gắt, biểu cảm trên mặt ông ta dần dần đanh lại. Dường như
không thể nhẫn nhịn được nữa, ông ta đột nhiên đẩy mạnh Cảnh Dư Hạo ra.
“Mày mắng đủ chưa?”
Toàn thân ông ta căng cứng, rõ ràng là đang kìm nén cơn giận dữ tột độ.
“Cảnh Dư Hạo, mày mắng tao lòng lang dạ thú? Chẳng lẽ bố mày không lòng
lang dạ thú sao? Mày thì biết cái quái gì!”
Ông ta liếc nhìn bố Cảnh đang nằm trên giường bệnh, khoái trá nói: “Đúng là
trời cao có mắt, cuối cùng cũng đến lượt nó phải nằm trên giường bệnh, mấy
chục năm khổ sở tao phải chịu, cuối cùng cũng trả lại hết cho nó rồi!”
Cảnh Dư Hạo giận dữ quát: “Ông ngậm máu phun người cái gì đó?!”
“Tao ngậm máu phun người?” Chú Lưu cười lạnh, vỗ vỗ vào cái đùi phải tật
nguyền của mình: “Bố mày chắc chưa từng kể cho mày nghe vết thương này từ
đâu mà có nhỉ? Cũng đúng thôi, nó làm sao dám kể cho mày nghe chứ”
Cảnh Dư Hạo ngẩn người.
tai-san-hang-ty/chuong-80.html]
Bố anh ta quả thực chưa bao giờ nói rõ vết thương ở chân của chú Lưu là do
đâu, chỉ bảo là một tai nạn hồi nhỏ. Chẳng lẽ đằng sau còn có uẩn khúc gì
khác?
“Năm tao bảy tuổi, tao với bố mày chơi đùa trên phố. Đứa trẻ nhà hàng xóm rủ
chơi trốn tìm, chơi được mấy ván thì đáng lẽ đến lượt bố mày đi tìm, kết quả nó
chơi xấu không chịu. Tao vốn là người chơi thân với nó nhất, đành phải đứng
ra thay nó”
Chú Lưu vô cảm nhắc lại chuyện cũ, phơi bày nó ra trước mặt mọi người.
“Chúng nó lấy vải đen bịt mắt tao lại, rồi tất cả đi trốn. Tao cứ thế sờ soạn
bước đi, không chú ý mình đã đi ra giữa đường lớn. Một chiếc xe đi ngang qua
cán nghiền lên bắp chân tao, từ đó cái chân này của tao thành tật”
“Chuyện này đáng lẽ không đến lượt tao gánh chịu, tao chỉ là người thế mạng,
kẻ phải chịu tội đáng lẽ là người nhà họ Cảnh các người mới đúng”
Chú Lưu nhìn chằm chằm Cảnh Dư Hạo: “Tao đã làm gì ư? Tao chỉ khiến những
chuyện đáng lẽ phải xảy ra từ mấy chục năm trước, bây giờ xảy ra lại một lần
nữa mà thôi!”
“Từ nhiều năm trước, bố mày đã nên bỏ mạng dưới bánh xe rồi. Giờ nó sống
tạm bợ thêm được mấy chục năm, con cái cũng lớn tướng thế này, có gì mà
không thể đi chết được? Đây đều là nợ mà nhà họ Cảnh nợ tao!”
“Ông. ông. ông nói bậy!” Cảnh Dư Hạo tức đến mức môi run bần bật:
“Chuyện ông bị thương rõ ràng là ngoài ý muốn, liên quan gì đến bố tôi? Bố tôi
chỉ là đổi lượt chơi với ông, chứ có phải ông ấy lái xe đâu!”
“Cứ cho là bố tôi có một phần trách nhiệm đi, thì bao nhiêu năm qua ông ấy
cũng đã bù đắp đủ rồi! Ông hận bố tôi, tại sao lại hại cả mẹ tôi nữa?!”
“Bản thân bị thương không cam lòng rồi oán trời trách đất, đổ hết trách nhiệm
lên đầu người khác. Nực cười, cái gì mà bố tôi đáng lẽ phải chết từ mấy chục
năm trước? Nếu lúc đó là bố tôi, không chừng căn bản chẳng có chiếc xe nào
đi qua, đó đều là cái số của ông!”
Cảnh Dư Hạo giận quá mất khôn: “Cái mạng của ông là đáng bị què!”
Chú Lưu không những không bực, ngược lại còn cười lớn: “Mày nói đúng, đó là
mạng của tao, vậy tao cũng nói cho mày biết, cả nhà mày chết sạch cũng là
cái mạng của nhà họ Cảnh mày!”
Ông ta vỗ tay reo hò đầy ác ý: “Hay lắm, tốt lắm, tao cũng chịu đủ cái vẻ làm
bộ làm tịch của nhà các người suốt bao năm qua rồi”
“Bố mày coi tao là anh em? Coi tao là anh em mà chưa bao giờ thèm hợp tác
với công ty tao?”
“Tốt với tao? Tốt với tao là lúc nào cũng nhắc nhở tao rằng tao chẳng bằng
một góc của nó?”
“Mỗi lần giúp tao một việc mọn, tao lại phải như thằng cháu ngoan, mua cái
này sắm cái kia chạy đến nhà mày cảm ơn ríu rít. Nhà mày chẳng phải rất
thích nhìn tao khom lưng uốn gối đó sao?”
“Giả nhân giả nghĩa cái gì chứ!” Ông ta khinh bỉ: “Bao nhiêu năm qua ngoài
miệng nói coi tao là anh em, thực chất trong lòng coi tao như kẻ ăn mày thôi”
Nghĩ đến những việc mình đã làm trước khi đến bệnh viện, ông ta hân hoan
cười nói: “Được! Đều là mệnh cả! Từ nay về sau, mệnh của tao sẽ thay đổi, còn
mệnh của nhà họ Cảnh các người đã tận rồi!”
Ông ta quay người lại, đang định nói tiếp với Cảnh Dư Hạo thì dư quang chợt
quét trúng một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát mình.
Toàn thân ông ta cứng đờ, đứng sững tại chỗ. Từng chút một, ông ta chậm
chạp quay đầu lại, mỗi khúc xương dường như đều phát ra tiếng kêu răng rắc.