Cảnh Dư Hạo nhớ lúc cô gọi điện nhắc chuyện ăn uống, áy náy: “Hôm nay để
cô đói theo tôi, thật ngại quá. Cô muốn ăn gì không? Tôi gọi cơm hộp hoặc nhờ
người mua ở tiệm?”
Giang Hoài Tuyết: “Không cần, tôi…”
Chưa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh Dư Hạo ra mở, người ngoài cửa hỏi: “Giang tiểu thư có đây không? Có hai
phần canh nóng giao đến”
Cùng lúc, Tạ Trọng Diên nhắn tin: “Không tiện ăn cơm thì uống canh nóng ấm
bụng. Gọi hai phần, đừng ngại vì sợ mình ăn không hết”
Giang Hoài Tuyết ngẩn ra rồi cười lắc đầu.
“Lấy vào đi, là đồ ăn của chúng ta”
Cảnh Dư Hạo xách hai chiếc cặp lồng đóng gói cẩn thận bước vào, tò mò hỏi:
“Cái này là ai chuẩn bị cho cô à? Chu đáo thật đấy”
Chu đáo?
Tạ Trọng Diên người này, những lúc cần tỏ ra đúng mực thì quả thực khiến
người ta không chê vào đâu được.
Giang Hoài Tuyết cảm thấy lòng ấm áp hẳn lên, mỉm cười đáp: “Là. anh trai
tôi”
Trên trán Cảnh Dư Hạo hiện lên một dấu chấm hỏi lớn. Chẳng phải nhà họ
Nguyễn chỉ có hai cô con gái thôi sao, đào đâu ra anh trai?
Giang Hoài Tuyết không có ý định giải thích, cô đưa cho Cảnh Dư Hạo một
chiếc cặp lồng, mình cầm một chiếc, thong thả bắt đầu húp canh.
Đến khi cả hai uống xong, nén hương đặt ở đầu giường mới cháy chưa đầy một
phần năm. Cảnh Dư Hạo tuy chưa bao giờ thắp hương loại này, nhưng cũng
nhận ra tốc độ cháy có gì đó không ổn.
“Nén hương này cháy được bao lâu?”
Giang Hoài Tuyết liếc mắt qua, tính toán rồi nói: “Chắc khoảng bốn tiếng nữa”
“Nhỡ đâu hương cháy hết mà ông Lưu vẫn chưa động thủ thì sao?”
“Thì châm thêm nén nữa” Giang Hoài Tuyết kỳ quái nhìn anh ta: “Anh hỏi câu
gì lạ vậy?”
“Nhưng theo lời anh kể trước đó, có vẻ ông ta rất oán hận bố anh, tôi đoán
chúng ta sẽ không phải chờ lâu đâu”
Trong lòng Cảnh Dư Hạo ngổn ngang trăm mối tơ vò. Nhất thời anh ta không
biết nên hy vọng nén hương này cháy nhanh một chút hay chậm một chút.
Suốt một ngày một đêm bận rộn, đến lúc này khi không gian yên tĩnh lại, anh
ta mới muộn màng cảm thấy hoang mang vô định. Anh ta rũ rượi cúi đầu, vò
mái tóc, rơi vào im lặng.
Kể từ sáng nay khi Giang Hoài Tuyết vạch trần bộ mặt thật của bình nước
trước mặt anh ta, hay từ đêm qua khi nghe tin bố mẹ gặp tai nạn, đầu óc anh
ta dù đã hiểu rõ mọi chuyện nhưng cảm xúc vẫn chưa theo kịp.
Tâm trí anh ta vẫn còn dừng lại ở kỳ nghỉ cuối tuần trước khi về nhà, khi mẹ
anh ta còn hào hứng bàn chuyện cả nhà đi chơi Tết.
Chú Lưu năm nay còn tặng anh ta một chiếc máy tính chơi game đời mới nhất,
bố anh ta còn bảo sau này anh ta kết hôn sinh con thì lại làm hàng xóm với
cháu nội chú Lưu.
tai-san-hang-ty/chuong-79.html]
Nhưng chớp mắt một cái, chú Lưu thành kẻ ác, chú Lưu muốn hại cả nhà anh
ta, chú Lưu muốn giếc bố mẹ anh ta. Tận sâu trong lòng anh ta vẫn chưa
thực sự chấp nhận được thực tế này, cả người vẫn còn đang trong trạng thái
bàng hoàng.
Tựa như cuộc đời vừa giăng lên một tầng sương mù, anh ta bước đi trong đó,
yêu hay hận đều cảm thấy xa vời, không thật.
Trong lúc ngây người, anh ta bỗng nghe thấy một giọng nói thanh lãnh: “Tới
rồi!”
Cảnh Dư Hạo ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Giang Hoài Tuyết.
Anh ta thấy nén hương bên giường bệnh đã cháy được một nửa, vốn dĩ chỉ có
một làn khói mỏng manh lượn lờ, lúc này lại rung lắc dữ dội như thể đang vật
lộn với thứ gì đó.
Cảnh Dư Hạo nhìn mà kinh hồn bạt vía, chỉ sợ nén hương gãy làm đôi. Nhưng
điều anh ta lo lắng đã không xảy ra, sau khi rung lắc một hồi, đầu hương bỗng
lóe lên một tia lửa đỏ, rồi “phụt” một cái tắt ngóm.
Giang Hoài Tuyết ngước mắt: “Gạt nắm tro trên ngực Cảnh tiên sinh đi”
Cảnh Dư Hạo còn đang thắc mắc tại sao cô lại dùng từ “gạt”, đến khi lật chăn
ra xem, anh ta mới sững sờ thấy lá bùa mình đặt trên ngực bố từ lúc nào đã
hóa thành một nhúm tro tàn. Anh ta ngẩn người, cẩn thận gom hết tro vào
lòng bàn tay rồi đổ vào thùng rác bên cạnh.
Giang Hoài Tuyết nói: “Gọi điện cho vị Lưu tiên sinh kia đi. Bảo với ông ta tình
trạng của bố anh lại chuyển biến xấu, bắt ông ta đến bệnh viện ngay lập tức”
“Chẳng phải anh muốn biết tại sao ông ta lại hại cả nhà mình sao? Chi bằng cứ
mặt đối mặt mà hỏi cho rõ”
Cảnh Dư Hạo cầm điện thoại gọi đi, đối phương quả nhiên nhận lời ngay, bảo
sẽ đến nơi sớm.
Giang Hoài Tuyết gác chân lên, chống cằm lên đùi. Tư thế có phần không mấy
thùy mị này khi xuất hiện trên người cô lại toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ. Cô nhìn
Cảnh Dư Hạo: “Trông anh cứ như đang ở trên mây thế?”
Cảnh Dư Hạo ngập ngừng: “Tôi cảm thấy cuộc đời này đột nhiên thật không
chân thực”
Giang Hoài Tuyết nhíu mày. Phản ứng của Cảnh Dư Hạo có chút không đúng,
nhưng vừa rồi cô không hề cảm nhận được đối phương dùng loại bùa chú quái
dị nào cả. Chẳng lẽ cô đã đánh giá thấp đối phương, ông ta còn có chiêu bài
gì khác?
Giang Hoài Tuyết lấy xấp giấy vàng còn lại trong túi ra, dùng linh khí viết ngay
cho Cảnh Dư Hạo một tấm “Thanh Tịnh Phù”.
“Cầm lấy, nếu lát nữa cảm thấy chỗ nào không khỏe thì tìm tôi”
Cảnh Dư Hạo trịnh trọng nhận lấy và cất đi. Không biết có phải do tâm lý hay
không, anh ta thực sự cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
Khi chú Lưu đến, chính Giang Hoài Tuyết là người mở cửa. Ông ta thấy cô thì
sững người: “Cô là?”
Giang Hoài Tuyết né sang một bên, làm động tác mời: “Lưu tiên sinh đúng
không? Đã đợi ông rất lâu rồi”
Trong lòng chú Lưu dâng lên một dự cảm không lành. Vừa bước vào phòng
bệnh, ông ta đã thấy bố Cảnh – người đáng lẽ đang được “cấp cứu” lại đang
nằm yên trên giường, còn Cảnh Dư Hạo – người vừa nãy còn lo lắng sốt sắng
trong điện thoại đang đứng trước giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông
ta.
Phía sau vang lên tiếng “cạch”, ông ta quay đầu lại thì thấy Giang Hoài Tuyết
đã đóng cửa và chốt khóa lại.
Chú Lưu gượng cười nói: “Tiểu Hạo, các cháu làm gì thế? Vị tiểu thư này là ai?”
Cảnh Dư Hạo cười lạnh: “Chúng tôi muốn làm gì, chẳng lẽ chú Lưu không rõ
sao?”
Chú Lưu vẫn cố chấp gượng gạo: “Tiểu Hạo, chú không hiểu ý cháu. Chẳng
phải cháu nói lão Cảnh lại vào phòng cấp cứu sao? Chuyện này sao có thể
đem ra đùa được, làm chú lo muốn chết”