Tim chú Lưu đập loạn nhịp. Cách cô hỏi. cứ như thể cô biết rõ có mưu đồ bên
trong, nhưng sao có thể chứ.
Nhìn thần sắc của ông ta, Giang Hoài Tuyết cười nhạt: “Lưu tiên sinh, tôi
khuyên ông đừng tìm cớ. Hãy dùng cái đầu đầy nước của ông mà nghĩ xem tại
sao hôm nay mọi chuyện lại không thành công, tại sao người nhà họ Cảnh vẫn
bình an vô sự ở đây, còn tôi”
Cô mỉm cười đầy ẩn ý: “Ông đoán xem tôi đóng vai trò gì trong chuyện này?”
Đầu óc chú Lưu vốn đang rối bời vì chuyện nhà họ Cảnh, nay bị cô hỏi vậy thì
như bị dội một gáo nước lạnh.
Ông ta sợ hãi thốt lên: “Là cô đã phá Ô Thủy Phù?”
Giang Hoài Tuyết mỉm cười không đáp.
Chú Lưu vừa hỏi xong lại lập tức phủ định: “Không thể nào, tôi không tin, sao
cô có thể phá được thứ đó”
Có lẽ hôm nay gặp quá nhiều kích động nên tinh thần ông ta có phần hoảng
loạn. Giang Hoài Tuyết quan sát ông ta, đăm chiêu suy nghĩ.
Im lặng vài giây, như chợt nghĩ ra điều gì, cô đột ngột nói: “Thôi kệ, tốn chút
máu vậy”
Giang Hoài Tuyết cắn đầu ngón tay, dùng máu làm dẫn, lấy khí làm dây, vẽ
một đạo phù chú giữa hư không. Chú Lưu thấy điềm chẳng lành, xoay người
định chạy nhưng lại đụng phải bức tường vô hình lần nữa.
Sau lưng ông ta nóng bừng lên, ngay sau đó ông ta cảm thấy cơ thể mình
không còn nghe lời nữa, tự động quay lại đối diện với cô.
Giang Hoài Tuyết xót xa thổi thổi đầu ngón tay, lười nhác nói: “Giờ thì chắc
chắn ông sẽ nói thật rồi. Nói đi, ai đưa cho ông Ô Thủy Phù?”
Chú Lưu rất muốn mím chặt môi, nhưng cái miệng của ông ta hoàn toàn mất
kiểm soát mà tự động đóng mở.
“Là Đinh đại sư”
“Đinh đại sư? Tên đầy đủ là gì?”
“Đinh Dịch Lâm”
“Làm sao hai người quen biết nhau?”
“Hắn chủ yếu hợp tác với người trong giới giải trí. Cháu gái của vợ tôi là một
người đại diện, chính nó đã dắt mối giúp tôi”
“Giới giải trí?” Giang Hoài Tuyết khựng lại một chút, lẩm bẩm: “Sao ai cũng
đâm đầu vào giới giải trí thế nhỉ, lạ thật”
Cô hỏi tiếp: “Hôm nay ông đã làm gì Cảnh Dư Hạo?”
“Tôi” Chú Lưu bỗng khựng lại: “Tôi dùng bùa”
Giang Hoài Tuyết nheo mắt: “Bùa gì? Có tác dụng gì?”
Thần sắc chú Lưu lộ vẻ giằng co, dường như đang đấu tranh dữ dội: “Hắn nói.
tên là “Như Mộng Như Sương”. có thể khiến thần trí người ta. không tỉnh táo,
mặc người sai bảo”
Như Mộng Như Sương?
Giang Hoài Tuyết nhớ lại trạng thái của Cảnh Dư Hạo lúc đó, cảm thấy cái tên
này đặt rất chính xác. Nhưng cô chưa bao giờ nghe qua loại bùa chú này,
giống như là do ai đó tự sáng tạo ra vậy.
“Hắn là ai? Cũng là Đinh Dịch Lâm à?”
“Không”
Chú Lưu gian nan phun ra một chữ xong, đôi môi mấp máy nhưng không phát
ra được âm thanh nào nữa.
Giang Hoài Tuyết trầm giọng, dùng linh lực ép hỏi: “Hắn là ai?”
tai-san-hang-ty/chuong-82.html]
Toàn thân chú Lưu run rẩy dữ dội: “Hắn. hắn là. Hướng Hữu Hối”
Nói xong, cuối cùng ông ta không chịu đựng nổi nữa, nhắm nghiền mắt, đổ rầm
về phía sau rồi hôn mê bất tỉnh.
Giang Hoài Tuyết cau mày. Ông ta đã bị người khác hạ cấm chế, dù có đánh
thức ông ta dậy thì ông ta cũng chẳng thể nói thêm được gì nữa.
Hướng Hữu Hối? Là “Hữu Hối” trong quẻ Kháng Long Hữu Hối sao?
Xem ra là một cao thủ rồi. Không ngờ đằng sau chuyện nhà họ Cảnh lại lôi ra
tận hai kẻ trong giới Huyền học.
Giang Hoài Tuyết phất tay xóa bỏ kết giới xung quanh, gọi một cô y tá vừa đi
ngang qua.
“Chào cô, ở đây có người ngất xỉu, phiền cô xử lý giúp một chút”
Cô y tá ngẩn người. Ơ, vừa nãy chỗ này có người à?
Khi Giang Hoài Tuyết quay lại phòng bệnh, bố Cảnh đã ngủ thiếp đi. Cô chào từ
biệt Cảnh Dư Hạo.
“Chuyện nhà anh đã giải quyết xong rồi, còn về phần anh”
Giang Hoài Tuyết không nói cho anh ta biết chuyện anh ta bị kẻ khác hạ bùa
riêng.
“Nếu sau này cảm thấy chỗ nào không khỏe, hoặc có vấn đề gì khác, anh có
thể liên hệ với tôi”
Cảnh Dư Hạo chân thành cúi đầu thật thấp trước cô: “Giang tiểu thư, cảm ơn
cô rất nhiều. Nếu không có cô, tôi thực sự không biết phải làm sao. Có lẽ cả
nhà tôi đã chết một cách mơ hồ rồi. Từ nay về sau, Giang tiểu thư chính là ân
nhân tái sinh của tôi!”
“Đừng thế” Giang Hoài Tuyết cười nói: “Tôi còn chưa tới hai mươi tuổi đâu,
không nhận nổi đứa con lớn thế này đâu”
Cô đưa cho Cảnh Dư Hạo một dãy số tài khoản: “Đây là số tài khoản của tôi,
khi nào xong việc nhớ chuyển tiền cho tôi là được”
Cảnh Dư Hạo vội vàng gật đầu: “Giang tiểu thư yên tâm, xong việc tôi sẽ
chuyển ngay”
Anh ta muốn đưa Giang Hoài Tuyết về tận nhà, nhưng cô bảo mình còn có việc
phải làm nên anh ta đành tiễn cô ra đến cổng bệnh viện.
Giang Hoài Tuyết không quay về Bích Đào Viện ngay mà bắt một chiếc xe về
nhà họ Nguyễn. Nhà họ Nguyễn vẫn còn một vài đồ đạc của cô, cô muốn dọn
hẳn sang bên kia.
Vừa về đến nơi, cô thấy cả ông Nguyễn và bà Nguyễn đều đang ở nhà. Hai
người đang bàn bạc chuyện gì đó với vẻ mặt rất kỳ lạ, thấy cô về, ông Nguyễn
đột nhiên hỏi: “Hoài Tuyết, hôn ước với nhà họ Tạ mà lần trước bố nói với con,
con còn nhớ chứ?”
Giang Hoài Tuyết nhướn mày: “Trước tiệc đính hôn bố mẹ đã nói rồi, sau bữa
tiệc tôi sẽ chuyển đến nhà họ Tạ ở đúng không? Người nhà họ Tạ đã liên hệ với
tôi rồi, hôm nay tôi sẽ dọn đi luôn”
“Người nhà họ Tạ liên hệ với con?” Bà Nguyễn kinh ngạc quay sang nhìn
chồng: “Chuyện khi nào thế?”
“Hôm nay”
Bà Nguyễn hạ thấp giọng nói với chồng: “Chuyện này là sao? Sao nhà họ Tạ lại
bỏ qua chúng ta mà tìm trực tiếp con bé? Có phải họ nghi ngờ gì chúng ta
không?”
Ông Nguyễn chậm rãi lắc đầu: “Chắc là không đâu, tôi nghe nói bệnh tình của
Tạ Tam gia lại trở nặng, họ chẳng rảnh đâu mà để ý đến chúng ta”
Bà Nguyễn tiếp lời: “Hay là cứ để Hoài Tuyết dọn sang đó theo kế hoạch?
Nhưng còn bên nhà họ Phong”
Ông Nguyễn suy nghĩ một lát: “Cứ sắp xếp cho mấy đứa trẻ ăn một bữa cơm
trước đã”
Hai người bàn bạc vài câu, rất nhanh đã thống nhất ý kiến.
Giang Hoài Tuyết với ngũ quan nhạy bén đã bắt được vài thông tin từ những lời
đứt quãng của họ, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.
Bà Nguyễn lên tiếng: “Hoài Tuyết, trong buổi tiệc tối qua có một người dì thấy
con rất dễ mến, hay là hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé?”