Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 83



Sẵn sàng

Giang Hoài Tuyết bật cười. Khi cô cười, vẻ đẹp rực rỡ càng thêm lấn át, khí

chất thanh lãnh cũng nhạt đi đôi chút. Cô thản nhiên hỏi ngược lại: “Là người

dì đó thích tôi, hay là cậu công tử nhà họ thích tôi đây?”

Bà Nguyễn sững người, theo bản năng nhìn sang chồng.

Ông Nguyễn sa sầm mặt: “Con nói vậy là có ý gì?”

“Bố mẹ đang nghĩ gì thì ý của tôi là như vậy”

“Chúng ta chẳng nghĩ gì cả!” Ông Nguyễn gằn giọng: “Gia giáo của con đâu

rồi? Trưởng bối muốn con đi lại làm quen với người trong giới, mà con lại có

thái độ này à?”

Giang Hoài Tuyết cười như không cười nhìn ông ta.

Ông Nguyễn chẳng có chút chột dạ nào: “Con lớn lên ở nơi nhỏ bé nên chưa

hiểu những mối quan hệ này quan trọng thế nào đâu. Con có biết vòng tròn

thượng lưu ở Đế Kinh này lớn đến mức nào không? Nhà họ Nguyễn chúng ta

chỉ là tầng lớp dưới cùng, mới chạm được vào rìa thôi. Bảo con làm quen thêm

nhiều người là hại con sao? Chẳng phải đều là vì tốt cho con à?”

“Vì tốt cho tôi?” Giang Hoài Tuyết thong thả lặp lại: “Vì tốt cho tôi, hay là vì tốt

cho nhà họ Nguyễn? Biết rõ tôi đã có hôn ước với nhà họ Tạ mà vẫn bắt tôi đi

ăn cơm với công tử nhà họ Phong nào đó sao?”

Bà Nguyễn không ngờ cô lại nắm rõ tình hình như vậy, thốt lên hỏi: “Sao con

biết?”

Giang Hoài Tuyết không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nguyễn tiên sinh, Nguyễn

phu nhân, hai người đang nuôi con gái, hay là đang nuôi “ngựa gầy”* để đem đi

dâng tặng thế?”

(Ngựa gầy Dương Châu: Một thuật ngữ ám chỉ việc nuôi dạy những cô gái đẹp

từ nhỏ để bán làm thiếp hoặc kỹ nữ cho giới nhà giàu thời xưa).

Lời nói này quả thực vô cùng sắc sảo và cay nghiệt.

Ông Nguyễn quát lên: “Con nói bậy bạ gì đó?! Một cô gái sao có thể nói

chuyện khó nghe như vậy!”

“Nói chuyện khó nghe vẫn còn tốt hơn là làm việc khó coi”

“Hoài Tuyết” Bà Nguyễn thấy không khí giữa hai bên ngày càng căng thẳng,

đành phải hé lộ một chút sự thật: “Bố mẹ không có ý đó”

“Hôn ước của con với nhà họ Tạ không thể thay đổi, nhưng tình hình sức khỏe

của Tạ Tam gia không được tốt cho lắm”

Bà Nguyễn cho rằng Giang Hoài Tuyết vẫn chưa biết thực trạng của Tạ Trọng

Diên nên nói năng rất uyển chuyển: “Tương lai vạn nhất có chuyện ngoài ý

muốn xảy ra, cũng là để con có thêm một đường lui”

Chân mày Giang Hoài Tuyết giật nảy một cái, sự nhẫn nại của cô dành cho gia

đình này thực sự đã chạm đến giới hạn. Cô không nhịn được mà bật ra một

tiếng cười lạnh: “Ngu xuẩn”

tai-san-hang-ty/chuong-83.html]

Hai người này coi nhà người khác là cái gì chứ? Họ vừa hợp tác với Tạ Đức

Dũng để tính kế sản nghiệp của nhà họ Tạ, vừa hợp tác với nhà họ Tạ để tìm

đường lui, giờ lại còn mưu toan bám víu vào nhà họ Phong nào đó.

Họ tưởng các hào môn thế gia đều là lũ ngốc cả sao? Giang Hoài Tuyết không

thể hiểu nổi điều gì đã cho họ cái tự tin rằng một nhà họ Nguyễn nhỏ bé có thể

xoay các đại gia tộc khác như chong chóng trong lòng bàn tay.

Ông Nguyễn nổi trận lôi đình: “Giang Hoài Tuyết! Đó là thái độ con dùng để nói

chuyện với bố mẹ mình sao?!”

Giang Hoài Tuyết bình thản đáp: “Nguyễn tiên sinh nói đùa rồi, bố mẹ tôi sớm

đã chết sạch cả rồi”

Cô đang nói tới đôi vợ chồng đã qua đời trong vụ tai nạn xe cộ của nguyên

chủ.

“Cô!” Ông Nguyễn tức đến xanh mặt, chỉ tay vào Giang Hoài Tuyết rồi quay

sang bà Nguyễn: “Bà nhìn xem, nhìn xem đi! Đúng là nuôi ong tay áo, thứ sói

con vô ơn!”

Ông ta trừng mắt nhìn nàng: “Cô đừng quên, là ai đã đón cô từ cái xóm núi đó

về thành phố lớn, là ai biến cô từ một kẻ tầm thường thành thiên kim tiểu thư,

là ai cho cô cuộc sống hiện tại?”

“Ngay cả ngôi trường cô đang học cũng là do tôi sắp xếp! Nếu không, loại chỉ

tốt nghiệp cấp ba rồi nghỉ học như cô, cả đời này cũng đừng mơ chạm chân

vào cổng Đại học Đế Kinh, giờ này chỉ xứng đi làm công nhân trong nhà máy

thôi!”

Giang Hoài Tuyết dở khóc dở cười: “Hai vị chờ một lát”

Cô lên lầu về phòng mình, thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi xách vali trở lại phòng

khách. Cô đặt một chiếc thẻ ngân hàng lên bàn trước mặt hai người, mỉm cười

nói: “Không ngờ hai người lại vội vã đòi tiền như vậy, may mà tôi đã có chuẩn

bị”

“Yên tâm, ngay từ đầu tôi đã không có ý định ăn chực ở không. Tiền ăn ở, đi lại

và mọi chi phí trong thời gian qua đều được tôi tính toán theo mức cao nhất.

Tiền trong thẻ này chỉ có thừa chứ không thiếu”

“Còn cái danh xưng thiên kim tiểu thư gì đó, tôi không thích, cũng chẳng thấy

nó giá trị gì. Hai người cứ tùy ý xử lý, muốn trao cho ai thì trao”

“À đúng rồi” Giang Hoài Tuyết thong thả nói thêm: “Nguyễn tiên sinh, ông

không thực sự nghĩ rằng cứ quyên một tòa nhà là có thể vào được Đại học Đế

Kinh đấy chứ? Tôi không biết ai đã hứa hẹn với ông như vậy, trước đây tôi lười

không muốn nói, nhưng nếu ông cứ nhất quyết nhận vơ công lao này về mình

thì tôi khuyên ông nên gọi điện hỏi lại bên đó xem rốt cuộc tôi đã vào trường

bằng cách nào”

Nói xong, cô vẫy tay, xách vali đi thẳng ra cửa không thèm quay đầu lại: “Đã

thanh toán xong xuôi thì sau này không có việc gì đừng liên hệ với tôi, tôi ngại

phiền phức lắm”

Vợ chồng nhà họ Nguyễn bị một tràng của Giang Hoài Tuyết làm cho ngây

người, mãi đến khi cô đi khuất mới phản ứng lại được. Chính chủ không còn ở

đây, họ có nổi giận cũng vô ích, chỉ biết nhìn nhau trân trân.

Bà Nguyễn lẩm bẩm: “Con bé vừa rồi nói vậy là ý gì”

Nghĩ đến lời cuối của Giang Hoài Tuyết, ông Nguyễn liền lấy điện thoại ra gọi

một cuộc. Đó là một cán bộ cấp trung của bộ phận liên quan mà người quen

giới thiệu cho ông ta. Trong một bữa tiệc rượu say sưa, đối phương đã hứa sẽ

giúp sắp xếp, còn hào phóng bảo chỉ cần quyên một tòa nhà là xong. Ông ta

lập tức chuyển tiền ngay lúc đó. Sau khi thấy Giang Hoài Tuyết nhập học

thuận lợi, ông ta cũng không hỏi han gì thêm.

“Ồ, là Nguyễn tổng đấy à!” Đối phương khách sáo vài câu rồi cười sảng khoái:

“Lần trước uống hơi quá chén, dạo này lại bận nên tôi quên bẵng mất. Không

phải Nguyễn tổng nói muốn sắp xếp cho một đứa cháu vào trường nghề sao?

Sao mãi không thấy tìm tôi, hai hôm nay đã thu xếp xong chưa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.