Thấy con trai mình trò chuyện với Tô Niệm Niệm khá vui vẻ, trong lòng Dương
Ngọc Lan sinh ra cảnh giác, bà bỗng xen vào hỏi:
“Đồng chí Tiểu Tô, nhà cô ở đâu vậy? Tôi nghe nói cô đã kết hôn rồi thì phải?”
Bầu không khí vốn nhẹ nhàng vui vẻ, vì câu nói ấy mà đột ngột trở nên gượng
gạo.
Hoàn cảnh gia đình của Tô Niệm Niệm, trước khi cô vào làm việc, người nhà họ
Thẩm đã nắm được đại khái.
Giờ đây, hành động hỏi cho biết rõ của Dương Ngọc Lan khiến ba người đàn
ông có mặt đồng loạt cau mày.
“Cháu lớn lên ở thôn Hướng Dương, trước kia đúng là từng có một cuộc hôn
nhân”
Tô Niệm Niệm biết đối phương cố tình làm khó mình, nhưng cô không cho rằng
ly hôn thì thấp kém hơn người khác. Chuyện đó căn bản không thể trở thành
vũ khí công kích cô.
“Ồ… ra là vậy à~”
Dương Ngọc Lan không ngờ cô trả lời thẳng thắn như thế, trong lòng liền cho
rằng cô gái này da mặt thật dày.
“Vậy cô ly hôn vì lý do gì?”
Ngày lễ mà cố tình khơi chuyện làm người khác khó chịu, Thẩm Thanh Viễn
đặt đũa xuống, hoàn toàn mất khẩu vị.
“Ăn xong thì về sớm đi, đừng lảng vảng trước mặt tôi, nhìn mà phiền”
Ông không hiểu từ khi nào cô con dâu cả của mình lại trở nên cay nghiệt như
vậy.
Rõ ràng trước kia cũng xuất thân từ nông thôn, sao giờ càng ngày càng mang
dáng vẻ của mấy bà mệnh phụ quan gia vậy?
“Bố ơi, tụi con mới tới chưa lâu mà bố đã đuổi rồi, bình thường bố không nhớ
tụi con sao?”
Dương Ngọc Lan vẫn chưa nhận ra ông cụ đang tức giận, vừa định nói thêm thì
đã bị Thẩm Thiệu Đông kéo nhẹ góc áo.
“Bố, vậy tụi con về trước ạ. Có chuyện gì thì bố cứ gọi vào văn phòng bệnh viện
cho con”
Nói xong, bác đứng dậy, trong mắt đầy bất lực.
Thẩm Phóng thấy mẹ mình còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cũng chỉ biết xoa
trán ngán ngẩm. Việc này quả thật mẹ anh có hơi quá đáng, anh cũng không
tiện nói thêm.
Đợi mọi người rời đi hết, Thẩm Thanh Viễn nhìn Tô Niệm Niệm đang thu dọn
bàn ăn, giọng hiền hòa nói:
“Dọn xong thì nghỉ sớm đi, hôm nay cháu nấu rất ngon”
Được ông ngoại khen trong ngày lễ, tâm trạng Tô Niệm Niệm lập tức tốt hẳn
lên. Cô nói lời cảm ơn rồi lại tiếp tục công việc.
Thẩm Thanh Viễn nhìn cô gái trẻ rạng rỡ ấy, cũng bị niềm vui của cô lây sang.
Ông cười, lấy ra một hộp sô-cô-la nhân rượu đặt lên bàn:
“Quà Trung thu cho cháu, cầm lấy ăn cho ngọt miệng”
Nhận được món quà quý như vậy, Tô Niệm Niệm nhất thời không biết nên đáp
lễ ra sao, đành cười nhận trước rồi từ từ nghĩ xem nên tặng lại ông thứ gì cho
phải.
Trăng Trung thu tròn vành vạnh.
Trên đường về nhà, Thẩm Thiệu Đông nghĩ tới nghĩ lui, biết chắc sẽ cãi nhau
nhưng vẫn không nhịn được mà chất vấn:
“Bà rõ ràng biết hoàn cảnh của cô Tiểu Tô, vậy mà còn hỏi trước mặt mọi
người như thế, có phải đã quá đáng rồi không?”
Không ngờ chồng lại có thái độ như vậy với mình chỉ vì một người ngoài, trong
lòng Dương Ngọc Lan dâng lên tủi thân:
“Tôi có hỏi gì đâu, quan tâm vài câu cũng không được sao?”
nien-dai/chuong-70-tim-duoc-em-1.html]
“Mẹ, mẹ gọi đó là quan tâm à? Mẹ là xát muối vào vết thương người ta thì có”
Thẩm Phóng không tán thành nhìn bà, khiến Dương Ngọc Lan hoàn toàn nổi
giận.
“Mấy người bị sao vậy? Tôi chỉ hỏi thôi mà cũng không được à? Chẳng lẽ mấy
chuyện đó không đúng à?”
Biết có nói cũng không thông, về nhà chỉ thêm ầm ĩ, Thẩm Phóng ném lại một
câu “Con sang nhà bạn” rồi quay người bỏ đi.
Dương Ngọc Lan trong lòng tức giận nhưng không dám trút lên chồng, suốt
quãng đường về nhà mặt nặng mày nhẹ, hai vợ chồng không ai nói với ai thêm
một lời.
…
Ở Đông Bắc, qua Trung thu nhiệt độ giảm hẳn, có cảm giác như sắp bước vào
mùa đông.
Sau mấy ngày suy nghĩ kỹ lưỡng, Tô Niệm Niệm cuối cùng cũng nghĩ ra nên
tặng ông ngoại thứ gì. Cô định đến bách hóa lâu mua ít len về đan cho ông
một chiếc áo.
Từ đây đến bách hóa khá xa, phải đi xe buýt hơn nửa tiếng, nên sau khi làm
xong bữa sáng cô liền xuất phát.
Lúc này, Lạc Thừa cuối cùng cũng tra được tung tích của Tô Niệm Niệm. Biết
cô đi làm đầu bếp riêng cho người khác, anh vừa kinh ngạc vừa bất ngờ.
Vì nơi ở của Thẩm Thanh Viễn canh phòng nghiêm ngặt, anh chỉ có thể nhờ
bạn thân Chu Dương của mình đưa mình vào.
Chu Dương lớn lên trong khu đại viện này, nghe nói vợ Lạc Thừa lại đi làm bếp
riêng cho ông cụ Thẩm, quả thực bị dọa cho không nhẹ.
Ông cụ đó, cho anh tám cái lá gan cũng không dám lại gần, vợ Lạc Thừa chẳng
lẽ ăn gan hùm mật gấu rồi?
Lạc Thừa mang đầy nét tâm sự nên không để ý đến lời trêu chọc của anh ta.
Đưa người tới nơi xong, Chu Dương liền lẩn đi.
Nhìn căn nhà độc lập trước mắt, ngoài kích động, trong lòng Lạc Thừa còn có
chút thấp thỏm. Lâu rồi không gặp, anh rất nhớ cô.
Anh gõ cửa, người ra mở là dì Giang. Thấy bên ngoài là một chàng trai trông
sáng sủa, bà nghi hoặc hỏi:
“Cậu tìm ai?”
Muốn để lại ấn tượng tốt, Lạc Thừa ưỡn ngực tự giới thiệu. Chỉ là khi nói đến
quan hệ với Tô Niệm Niệm, anh không nói là vợ chồng cũ mà chỉ nói là bạn.
Nghe là đến tìm Tô Niệm Niệm, dì Giang đánh giá anh từ đầu tới chân một
lúc mới nói:
“Nó không có nhà, có việc gì thì nói với tôi, tôi chuyển lời giúp cho”
Cô ấy không ở đây…
Trong lòng anh không khỏi dâng lên một tia hụt hẫng.
Suy nghĩ chốc lát, Lạc Thừa gượng cười nói:
“Vậy phiền dì nói với cô ấy, cháu đợi ở cổng công viên phía trước, không gặp
không về”
Thím Giang tưởng hai người là người yêu, trong lòng bĩu môi một cái, nhưng
vẫn gật đầu đáp:
“Được, đợi nó về tôi sẽ nói lại”
Lạc Thừa gật đầu cảm ơn rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, dì Giang lẩm bẩm:
“Không gặp không về? Hứ~ có kiên nhẫn thì cứ đợi đi…”