Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 69: Tết Trung Thu (2)



Sẵn sàng

Không biết từ lúc nào, trong tay Lạc Chính Khanh đã cầm một chiếc chổi lông

gà, gương mặt u ám trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn lúc nãy.

Ngay bên cửa thư phòng có một chiếc bình sứ đặt dưới đất, bên trong còn cắm

một chiếc chổi lông gà khác. Lạc Thừa và anh trai từ nhỏ đã lớn lên cùng

những cây chổi ấy. Nhiều năm rồi mới lại bị đánh, anh mím chặt môi, im lặng

hồi lâu mới thốt ra hai chữ:

“Con biết”

Chỉ hai chữ “con biết” ấy lại càng khiến cơn giận của Lạc Chính Khanh bùng

lên. Ông vung chổi đánh thêm một cái nữa:

“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì?!”

Cảm nhận cơn đau rát bỏng ở lưng, Lạc Thừa khẽ chớp mi, chọn nói thật:

“Con và cô ấy… đã ly hôn rồi”

“Cô ấy” là ai thì không cần nói cũng rõ. Lạc Chính Khanh chỉ cảm thấy ngực

mình nghẹn lại, suýt nữa thì không thở nổi. Ông chống tay lên mép bàn, trầm

giọng hỏi:

“Nói rõ xem rốt cuộc là thế nào? Vì sao lại ly hôn? Niệm Niệm là đứa trẻ tốt

như thế, sao con lại không biết trân trọng?”

Vì sao ly hôn?

Câu hỏi này, Lạc Thừa đã suy nghĩ suốt cả đêm qua…

Nếu không phải vì đã ly hôn, anh cũng không đến mức cuống cuồng phát

hoảng vì tìm không thấy người.

Nếu có thể quay lại từ đầu, có lẽ anh sẽ không đồng ý nhanh gọn như lúc

trước.

“Bố, con hối hận rồi. Con sẽ đi tìm cô ấy về”

Trong mắt Lạc Chính Khanh, hai mươi năm đầu đời của đứa con út này quá đỗi

thuận buồm xuôi gió, đến mức ngoài công việc ra, gặp chuyện gì cũng luôn

quá tự tin.

Nghĩ đến ánh mắt quyết tuyệt của Tô Niệm Niệm trước khi dọn đi, ông cảm

thấy khả năng con trai mình có thể kéo được người ta về… thực sự không lớn.

“Hôn nhân không phải trò đùa. Con có thật sự hiểu mình muốn sống cuộc

sống thế nào không?”

“Con muốn sống… những ngày có cô ấy”

“……”

Không ngờ lại nghe được mấy lời “chua ngọt” như vậy từ miệng thằng con, Lạc

Chính Khanh suýt thì bị chọc cười vì tức.

“Bây giờ nói mấy lời đó thì có ích gì? Ban đầu con đã làm những gì?!”

Lạc Thừa hơi cúi đầu, cảm thấy lời bố dạy hoàn toàn đúng. Dù bây giờ anh có

hối hận thì cũng đã muộn.

Trong thâm tâm, Lạc Chính Khanh vẫn hy vọng Tô Niệm Niệm có thể tiếp tục

làm con dâu nhà họ Lạc. Thấy dáng vẻ đáng thương của con trai út, dù vẫn giữ

vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng ngọn lửa trong lòng ông cũng dịu xuống đôi chút.

Giọng điệu cũng mềm hơn so với lúc nãy:

“Mẹ con vẫn còn vô tư chưa biết chuyện này. Chuyện hai đứa ly hôn, tạm thời

đừng nói cho bà ấy biết”

Lạc Thừa vốn cũng có ý như vậy, liền gật đầu bảo đảm:

“Bố yên tâm, trước khi mẹ biết chuyện, con nhất định sẽ đưa cô ấy quay về”

Lạc Chính Khanh chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

nien-dai/chuong-69-tet-trung-thu-2.html]

Ông thầm nghĩ, hồi trẻ mình đâu có ngốc nghếch như này, không biết là nó

giống ai nữa.

……

Quá giờ trưa, con trai cả của Thẩm Thanh Viễn là Thẩm Thiệu Đông dẫn theo

vợ con trở về nhà họ Thẩm.

Khi ấy, Tô Niệm Niệm đang bận rộn trong bếp, nghe thấy động tĩnh liền vội

vàng đặt đồ trong tay xuống, đi ra chào hỏi.

Trước đó vì dì Giang thường xuyên “thổi gió bên tai”, nên ấn tượng của con dâu

nhà họ Thẩm là Dương Ngọc Lan đối với Tô Niệm Niệm vốn không mấy tốt

đẹp. Lúc này thấy một cô gái có dung mạo quá mức xinh đẹp bước ra từ bếp,

bà lập tức đoán ra thân phận của cô.

“Chào mọi người, cháu là đầu bếp mới tới tên Tô Niệm Niệm ạ”

Tô Niệm Niệm nhìn ba người trong phòng khách. Ngoài Thẩm Thiệu Đông có

vài nét giống người cậu ở thế giới trước của cô, thì Dương Ngọc Lan và Thẩm

Phóng đều là những gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Cô bình thản nhìn thêm vài lần, cuối cùng xác nhận rằng dù đây là thế giới

song song, nhưng con người và sự việc vẫn có những khác biệt.

Thẩm Thiệu Đông và Thẩm Phóng cũng đang quan sát cô. Là đầu bếp do

chính ông cụ chỉ định, họ rất tò mò cô gái trước mặt rốt cuộc là người thế nào.

Giờ tận mắt thấy, chỉ có một cảm giác, cô gái này rất xinh đẹp.

Thấy ba người trong nhà chỉ ngây người nhìn mà không nói gì, Thẩm Thanh

Viễn sốt ruột trước tiên:

“Tiểu Niệm đang nói chuyện với các con đấy, điếc hết rồi à?”

“……”

Thẩm Thiệu Đông là người phản ứng đầu tiên, ông mỉm cười, chủ động tự giới

thiệu.

Tiếp theo là Thẩm Phóng. Anh vốn không mấy hứng thú với việc trong nhà có

thêm người làm việc, dù sao tiếng nói của anh cũng chẳng có trọng lượng, có ý

kiến thì cũng chẳng ai buồn nghe.

Thấy ông nội coi trọng Tô Niệm Niệm như vậy, Dương Ngọc Lan khẽ cau mày,

chỉ gật đầu lấy lệ, dáng vẻ có phần lạnh nhạt và cao ngạo.

Tô Niệm Niệm hiểu rõ thân phận hiện tại của mình, trên mặt vẫn luôn giữ nụ

cười. Thấy ở đây không còn việc gì cho mình nữa, cô liền quay lại bếp tiếp tục

làm việc.

Thái độ của con dâu rơi trọn vào mắt Thẩm Thanh Viễn, khiến trong lòng ông

không mấy dễ chịu. Vì thế đến lúc ăn bữa cơm đoàn viên, ông gần như không

nói mấy câu, cũng chẳng cho bà sắc mặt tốt.

Ngược lại, Thẩm Thiệu Đông và Thẩm Phóng sau khi ăn món Tô Niệm Niệm

nấu thì liên tục khen ngợi, nói cô làm rất ngon, từng món trên bàn đều đúng

khẩu vị họ yêu thích, quả thực là rất có tâm.

Ở nhà họ Thẩm, Tô Niệm Niệm và dì Giang cũng được ngồi cùng bàn ăn với

mọi người.

Thấy công sức hôm nay không uổng phí, Tô Niệm Niệm cong cong đôi mày,

cười rạng rỡ:

“Nếu lần sau mọi người có món gì muốn ăn thì cứ nói trước với cháu. Không

dám nói là biết hết, nhưng mấy món gia đình thông thường thì cháu đều làm

được ạ”

“Thật sao?”

Thẩm Phóng là một người mê ăn uống, nghe vậy liền tin thật. Anh nhìn cô

bằng ánh mắt đầy mong đợi, hỏi:

“Vậy tôi muốn ăn món Tứ Xuyên, cô có làm được không? Loại siêu cay ấy”

“Được, không vấn đề gì”

Đầu bếp vùng Đông Bắc hiếm ai nấu được Tứ Xuyên chính tông, nhưng Tô

Niệm Niệm là người từ thời sau, vừa ăn vừa học, thứ biết cũng không phả lài ít,

món Tứ Xuyên còn chưa làm khó được cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.