Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 74: Tặng Sách (1)



Sẵn sàng

Đừng nhìn Triệu Lượng bên ngoài ngang ngược hung hăng, trước mặt bố mình

hắn lập tức biến thành đứa trẻ khổng lồ được cưng chiều quá mức. Hắn ôm

chỗ bị thương, vừa khóc vừa tố cáo:

“Có một thằng họ Lạc đánh con ra thế này!”

Nói rồi, hắn kể lại toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối chẳng hề thấy mình làm sai

chỗ nào.

Triệu Hướng Bình nghe xong tức đến méo cả mũi. Bản thân ông ta giờ đã lo

thân chưa xong, thằng nhóc này vậy mà còn dám ra ngoài gây họa?!

“Mày cả đời chưa từng thấy đàn bà hả? Giờ là lúc nào rồi mà còn dám gây

chuyện cho tao hả?!”

Triệu Lượng nằm mơ cũng không ngờ bố mình không những không thương xót,

mà còn mắng ngược lại. Hắn lập tức nhảy dựng lên gào to:

“Con bị đánh thành thế này rồi mà bố còn nói giúp người ngoài sao?!”

“Tao nói giúp ai?”

Triệu Hướng Bình tức giận quát lớn.

“Cái chức chủ nhiệm của bố mày còn sắp không giữ được nữa, mày nghĩ tao

còn che chở cho mày được mấy ngày? Sao đến giờ mày vẫn chưa chịu lớn lên

thế hả?!”

Hai cha con anh một câu tôi một câu, cãi nhau không ngừng. Mẹ Triệu thấy

vậy vội vàng chạy tới can ngăn:

“Thôi đừng cãi nhau nữa! Tiểu Lượng, con biết điều một chút đi, dạo này bố

con gặp rất nhiều phiền phức, đừng để ông ấy phải lo thêm”

Thấy cả cha lẫn mẹ đều có thái độ như vậy, Triệu Lượng tức tối quay về phòng,

quyết định tự mình nghĩ cách báo thù!

Tô Niệm Niệm về đến nhà họ Thẩm thì Thẩm Thanh Viễn và dì Giang đều đã về

phòng nghỉ ngơi.

Cô rón rén chuẩn bị lên lầu thì nghe thấy cửa phòng Thẩm Thanh Viễn khẽ

động. Ông cụ bước ra hỏi:

“Vừa rồi cháu đi đâu? Sao về muộn thế này?”

Dù đại viện không cho người lạ ra vào, nhưng cũng không thể nói là an toàn

tuyệt đối.

Thấy ông ngoại quan tâm, trong lòng Tô Niệm Niệm dâng lên một dòng ấm áp.

Cô mỉm cười giải thích:

“Cháu đi đưa chút đồ cho bạn, nói chuyện lâu quá nên quên mất giờ. Ông nghỉ

sớm đi ạ, làm ông lo rồi ạ”

Với những chuyện riêng tư thế này, Thẩm Thanh Viễn không hỏi thêm, nhưng

vẫn nhắc nhở:

“Đêm hôm, người xấu nhiều. Lần sau gặp bạn thì hẹn ban ngày, hoặc mời về

nhà, đừng ngại”

“Vâng, cháu nhớ rồi ạ!”

Vừa trải qua một phen hỗn loạn, nhờ sự quan tâm của ông ngoại, tâm trạng Tô

Niệm Niệm đã tốt hơn nhiều. Sau khi tắm rửa, cô trở về phòng, nằm trên

giường mà trằn trọc mãi không ngủ được.

Nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cô nghĩ đến người đàn ông ấy, không biết

anh đã về đến nhà chưa?

Nếu như… anh thật sự không trọng sinh, vậy thì hiện tại, việc anh tiếp cận cô

rốt cuộc là vì điều gì?

nien-dai/chuong-74-tang-sach-1.html]

Từng suy đoán nối tiếp nhau hiện lên rồi lại bị cô tự mình phủ định. Nghĩ càng

nhiều càng thấy bức bối, cuối cùng Tô Niệm Niệm kéo chăn trùm kín đầu,

quyết định không suy nghĩ lung tung nữa…

Cùng lúc đó, Lạc Thừa vẫn chưa về nhà, mà tới nhà người bạn thân Chu

Dương.

Gặp anh tìm đến vào giờ này, Chu Dương lập tức biết chắc đã xảy ra chuyện.

Hai người vào phòng Chu Dương, Lạc Thừa kể lại toàn bộ sự việc trong ngày

hôm nay, chỉ riêng đoạn Tô Niệm Niệm đánh anh thì anh không nhắc tới.

Chu Dương thấy khóe miệng anh bầm tím thì vô cùng kinh ngạc, buột miệng

hỏi:

“Ai đánh cậu ra nông nỗi này vậy? Xem ra đối phương ra tay cũng nặng đấy

nha~”

“……”

Lạc Thừa lạnh mặt liếc anh một cái, không giải thích gì thêm.

Tưởng rằng anh cảm thấy mất mặt, Chu Dương cười gượng một tiếng:

“À thì… bên kia đông người như vậy, bị đánh lén một hai cái cũng là chuyện

bình thường thôi”

Kiểu “bồi thêm một nhát” này khiến Lạc Thừa dở khóc dở cười, anh chỉ đành

nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Người đó tên là Triệu Lượng, cậu có nghe qua chưa?”

“Triệu Lượng? Là hắn à?!” Chu Dương nhướng cao mày, kinh ngạc thốt lên.

“Sao cậu lại chọc phải cái thằng ngu đó?”

“Cậu quen hắn?”

Cùng sống trong một đại viện, Chu Dương quá quen với con người này. Dựa

vào công lao của tổ tiên mà suốt ngày ở bên ngoài làm mưa làm gió. Con cháu

trong đại viện bọn họ bình thường gặp hắn đều vòng đường khác mà đi, không

phải sợ, mà là không muốn dính vào một thân tanh tưởi.

“Hắn chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng đâu”

Lạc Thừa cau chặt mày, gần như đã đoán được những chuyện sắp xảy ra. Tô

Niệm Niệm còn phải tiếp tục sống ở đây, anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.

Dưới ánh đèn vàng vọt, hai người với vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện rất lâu.

Mãi đến tận rạng sáng, Lạc Thừa mới rời nhà họ Chu, trở về đơn vị.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi lần Tô Niệm Niệm ra ngoài mua rau đều vô cùng cẩn

thận, chỉ sợ đám người kia thừa lúc cô không đề phòng mà trả thù.

Con dao găm Lạc Thừa đưa vẫn luôn được cô để trong túi xách, phòng khi có

chuyện bất trắc.

Thế nhưng chờ mãi chờ mãi, lại chẳng thấy đối phương có động tĩnh gì. Dần

dần, cô cũng buông lỏng cảnh giác, không nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa.

Trời vào thu càng ngày càng lạnh, thời tiết kiểu này rất dễ gây ra các bệnh tim

mạch, mạch máu não.

Gần đây khẩu vị của Thẩm Thanh Viễn không được tốt, đồ ăn dù có ngon đến

đâu ông cũng chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.