Điều này khiến Tô Niệm Niệm vô cùng lo lắng. Ở thế giới của cô, ông ngoại
từng bị vỡ mạch máu, tuy chỉ là mao mạch và được cấp cứu kịp thời, nhưng khi
ấy vẫn khiến cô sợ hãi không thôi.
Để ông có thể ăn uống khá hơn, lần này khi ra ngoài mua thức ăn, Tô Niệm
Niệm ghé hiệu thuốc trước, mua một ít thuốc bắc. Món dược thiện hôm
nay cô định nấu là canh cá diếc đậu khấu, trần bì.
Đậu khấu và trần bì đều có bán ở hiệu thuốc. Đậu khấu giúp kích thích tiêu
hóa, trần bì có tác dụng lý khí kiện tỳ.
Mua thuốc xong, cô lại ra chợ mua cá diếc tươi. Thời này cá diếc giá bốn
hào một cân, trong khi thịt heo chỉ tám hào một cân, nên phần lớn mọi người
đều thấy không đáng, người mua cá nấu canh cũng không nhiều.
Thật ra chính Tô Niệm Niệm cũng thấy cá diếc hơi đắt. Nếu có đồ câu hiện đại
như đời sau, cô cũng có thể ra sông câu cá ăn.
Nhưng thời này cá trong sông vốn đã ít, cho dù có cần câu cũng chưa chắc bắt
được bao nhiêu.
Người bán cá thấy cô đứng trước sạp nhìn hồi lâu mà không nói gì, không nhịn
được lên tiếng:
“Em gái nhìn gì vậy? Rốt cuộc có mua cá không đó?
“Dĩ nhiên là mua rồi. Cân cho tôi một đồng”
Tô Niệm Niệm vớt những con cá mình ưng ý từ chậu bỏ vào giỏ tre, động tác
nhanh, gọn, chuẩn, con nào con nấy đều còn sống nhảy tanh tách, vô cùng
tươi.
Người bán nhìn số cá cô chọn liền biết hôm nay gặp phải người sành mua. Anh
ta gãi mạnh cái đầu rối bù, cuối cùng vẫn cân cá cho cô.
“Em gái đúng là biết chọn thật đấy, cá này cứ yên tâm ăn, đảm bảo tươi!”
Tô Niệm Niệm đưa tiền rồi nhận cá, không nói thêm gì, rồi mua thêm ít táo đỏ
phơi khô mới quay về.
Khi cô sắp đến cổng đại viện, từ xa nhìn thấy dường như có hai chiến sĩ gác
cổng. Đến gần mới nhận ra, một trong số đó chính là Lạc Thừa.
Từ sau lần chia tay trước, họ chưa từng gặp lại. Giờ thấy anh xuất hiện, Tô
Niệm Niệm không đoán ra được lần này anh tìm cô là vì chuyện gì.
Trong tay anh, vẫn xách theo một túi đồ.
Lạc Thừa cũng nhìn thấy cô, liền bước về phía cô, vẻ mặt thoáng lộ nét mệt
mỏi.
“Cái này cho em. Anh sắp phải đi làm nhiệm vụ, em ở đây nhớ tự chăm sóc
bản thân. Có việc gì thì gọi về đơn vị, sẽ có người báo cho anh”
Cánh tay người đàn ông duỗi thẳng, bàn tay to với các khớp xương rõ ràng bị
gió lạnh thổi đến đỏ ửng. Tô Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào tay anh, bất giác
hỏi:
“Anh đi bao lâu?”
Lạc Thừa ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng hiện ý cười vui vẻ:
“Khoảng mười ngày”
Như được khích lệ, anh thu tay lại hỏi tiếp:
“Anh có thể đưa em về tận nhà không?”
Nghĩ đến hai trăm tệ lần trước vẫn chưa trả anh, Tô Niệm Niệm gật đầu, coi
như đồng ý.
Người đàn ông rất tự nhiên cầm lấy đồ trong tay cô, sóng vai cùng cô bước đi.
Từ cổng đại viện đến nhà họ Thẩm chưa đầy mười phút. Sợ bầu không khí quá
yên lặng, Tô Niệm Niệm chủ động bắt chuyện:
nien-dai/chuong-75-tang-sach-2.html]
“Dạo này Triệu Lượng có tìm anh gây phiền phức không?”
Bước chân Lạc Thừa khựng lại, chỉ một giây sau đã khôi phục như thường:
“Không có”
“Anh ta cũng không tìm tôi, chắc là sợ rồi nhỉ?”
Nhớ lại cảnh tượng hôm đó, Tô Niệm Niệm vẫn còn cảm giác rõ ràng. Cô
không ngờ Lạc Thừa khi đánh nhau lại tàn nhẫn đến vậy, đúng là người
thường xuyên lập quân công có khác.
“Hôm đó anh thật sự rất lợi hại”
Được người mình thích khen ngợi, Lạc Thừa cong môi cười, cảm giác thành tựu
này còn hơn cả được lãnh đạo công nhận.
Mười phút không dài không ngắn, nhưng trong mắt anh lại trôi qua trong chớp
mắt. Đưa Tô Niệm Niệm đến trước cổng nhà họ Thẩm, anh giao hết đồ đạc, kể
cả cái túi vải, cho cô, giọng nói mang theo chút lưu luyến:
“Bình thường ra ngoài nhớ chú ý an toàn. Vậy anh đi trước nhé…”
Tô Niệm Niệm vừa nhận túi đã biết bên trong là gì. Thấy anh quay người định
đi, cô vội gọi lại:
“Anh đợi tôi một chút!”
Nói xong, cô chạy vào nhà họ Thẩm, năm phút sau lại thở hổn hển chạy ra.
“Cảm ơn anh vì những thứ anh tặng. Đây là hai trăm tệ lần trước, trả lại cho
anh”
Lạc Thừa nhìn phong bì trắng trước mặt, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Thấy anh nhận rồi, Tô Niệm Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô, hai trăm tệ này là mối liên hệ cuối cùng giữa nguyên chủ và cốt
truyện trong sách. Giờ trả lại cho nhà họ Lạc, cô cảm thấy an tâm hơn rất
nhiều.
Dõi theo bóng lưng người đàn ông rời đi, Tô Niệm Niệm quay lại phòng khách.
Vì lúc nãy quá vội, túi vải Lạc Thừa đưa cho cô vẫn đặt trên sofa phòng khách.
Miệng túi mở ra, có thể nhìn thấy bên trong, toàn là sách.
Những cuốn sách này đều là sách trong thư phòng nhà họ Lạc mà Tô Niệm
Niệm từng đọc qua nhưng chưa đọc hết.
Cô cẩn thận lấy từng cuốn ra khỏi túi vải, trong lòng không khỏi thắc mắc, vì
sao người đàn ông đó lại biết rõ bình thường cô hay đọc những cuốn sách
nào?
Khả năng quan sát ấy… quả thực quá đáng sợ.
Đang miên man suy nghĩ, Thẩm Thanh Viễn từ ghế sofa đối diện đi tới, nghiêng
cổ nhìn chồng sách rồi hỏi:
“Sao vậy Tiểu Niệm, cháu đang học y à?”
Sách trong tủ nhà họ Lạc khá tạp, nhưng trước kia thứ cô đọc nhiều nhất chính
là sách y học. Tô Niệm Niệm sắp xếp lại sách, mỉm cười gật đầu:
“Vâng, sang năm cháu muốn thi vào đại học y”