Xuyên thành chị gái của nữ chính trong truyện niên đại

Chương 89: Xem Mắt (2)



Sẵn sàng

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông mang theo vài phần quyến rũ khó

cưỡng. Tô Niệm Niệm hơi bối rối, khẽ động người, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

Sau khi nhận được sự đồng ý của cô, anh nhúng khăn tay vào chậu nước, vắt

nhẹ rồi cẩn thận lau quanh khóe mắt cô, từng động tác đều hết sức nhẹ nhàng,

đầy thận trọng.

Tô Niệm Niệm nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng của anh cùng hơi thở phả

nhẹ nơi chóp mũi, nhịp tim bất giác tăng nhanh từng chút một.

Trong căn phòng yên tĩnh, họ chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương. Một bầu

không khí mập mờ, ái muội lặng lẽ quẩn quanh giữa hai người…

“Em… em có ấn tượng gì về Cao Phong?”

Cuối cùng Lạc Thừa cũng lấy hết can đảm, hỏi ra điều mà anh muốn biết nhất.

Với thân phận hiện tại của mình, anh căn bản không có tư cách ngăn cản cô đi

xem mắt, chỉ có thể thận trọng dò hỏi để hóa giải cuộc khủng hoảng này.

Vì đang nhắm mắt nên Tô Niệm Niệm không nhìn thấy vẻ căng thẳng của anh.

Cô khẽ nhíu mày, hỏi lại: “Cao Phong là ai? Tôi không quen”

Câu trả lời ngoài dự đoán ấy khiến tâm trạng Lạc Thừa lập tức nhẹ nhõm hẳn.

Khóe môi anh khẽ cong lên, tiếp tục thăm dò: “Vậy sao em lại đến doanh trại?”

“À, là chị Lâm Anh nhờ tôi mang hai con gà tới cho cậu thanh niên lúc nãy”

Đôi môi khép mở của cô ánh lên sắc hồng như cánh đào, hơi thở thoang

thoảng mùi hương dịu nhẹ. Lạc Thừa nhìn chằm chằm vào đôi môi ấy, bất giác

siết chặt chiếc khăn tay trong tay. Sau một thoáng giằng co trong lòng, anh

tăng nhanh động tác.

“Thử mở mắt ra đi, anh dùng nước rửa cho em”

Tô Niệm Niệm gắng mở mắt, thứ đập vào tầm nhìn chính là gương mặt tuấn tú

với vành tai đỏ bừng của anh.

Chỉ thấy gương mặt ấy từ từ tiến sát lại gần, như thể giây tiếp theo sẽ hôn lên

cô. Cô theo bản năng ngửa người ra sau, người đàn ông liền cúi xuống đuổi

theo, trên tay còn cầm một lọ thuốc sứ đựng đầy nước sạch.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên vài tiếng gõ, chưa kịp để họ phản ứng

thì người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào: “Tiểu Lạc, đi thôi! Hôm nay nhà ăn

có thịt heo hầm miến đó! Tôi…”

Triệu Trường Giang vừa nhìn rõ cảnh trong phòng, giọng nói đầy phấn khích

lập tức nghẹn lại.

Anh ta không sao ngờ được, giữa ban ngày ban mặt, Lạc Thừa lại đưa một cô

gái trẻ về phòng, còn… như thế này nữa.

Anh ta vội vàng lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ

đến nóng mặt.

Trong phòng, Tô Niệm Niệm hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ

biết có người vào rồi lại đi ra. Sợ làm chậm trễ công việc của Lạc Thừa, cô vội

hỏi: “Anh có việc bận à? Hay để tôi tự làm cũng được?”

Khóe mắt cô đã đỏ ửng cả lên. Lạc Thừa nhìn mà xót xa, sao có thể để cô tự

xử lý, liền giải thích: “Người ta gọi chúng ta đi ăn cơm thôi. Đợi rửa xong mắt

rồi mình cùng đi”

Vừa nói, anh vừa nâng lọ thuốc sứ, cẩn thận nhỏ từng giọt nước lên mắt cô,

mỗi lần đều không quên ân cần hỏi han.

Mãi đến khi cảm giác khó chịu trong mắt biến mất, nụ cười mới trở lại trên

gương mặt Tô Niệm Niệm.

“Mắt tôi ổn rồi, cảm ơn anh”

“Đi ăn cơm nhé” Lạc Thừa đứng thẳng người, đặt lọ thuốc lại lên bàn, giọng

nói thoáng mang giọng điệu cưng chiều.

Khi khoảng cách giữa hai người được kéo giãn ra, cảm giác áp lực vô hình kia

cuối cùng cũng tan biến. Tô Niệm Niệm lén thở phào một hơi, chỉ muốn nhanh

chóng rời đi.

nien-dai/chuong-89-xem-mat-2.html]

“Cảm ơn, nhưng thôi, trưa nay tôi còn phải về làm việc”

Một nỗi hụt hẫng dâng lên trong lòng, Lạc Thừa bất lực đành ngoan ngoãn tiễn

cô đi.

Trên đường ra bến xe buýt, hai người sóng vai bước cạnh nhau. Anh đi chậm

đến mức gần như đứng yên tại chỗ…

Thấy anh đi chậm, Tô Niệm Niệm cũng ngại bước nhanh. Quãng đường chưa

đầy mười phút, vậy mà họ lại đi mất hơn hai mươi phút.

Gió bắc thổi qua, lá cây khẽ khàng xào xạc.

Con đường dưới chân rồi cũng đến điểm cuối. Tô Niệm Niệm vuốt lại mấy lọn

tóc rối trước trán, kẹp ra sau tai, mỉm cười chào tạm biệt anh.

Dù trong lòng lưu luyến đến đâu, Lạc Thừa vẫn phải gượng cười tiễn cô lên xe

buýt. Dáng vẻ quyến luyến không nỡ rời ấy, trong mắt người ngoài chẳng khác

nào một cặp tình nhân đang yêu nhau.

Trở về doanh trại, từ xa Lạc Thừa đã thấy Triệu Trường Giang đứng chờ trước

cửa phòng mình, bộ dạng trông có vẻ không mấy thiện chí.

Quả nhiên, vừa thấy anh về, Triệu Trường Giang liền sầm mặt bước tới: “Cậu

đưa cô gái đó về rồi à?”

“Ừ” Trong lòng Lạc Thừa vẫn còn nặng trĩu tâm sự, anh lười để ý đến sắc mặt

đen sì kia.

Thái độ ấy càng khiến Triệu Trường Giang nổi nóng. Vừa vào nhà, anh ta đã

không kìm được mà hỏi ngay: “Cô gái lúc nãy là đối tượng mới của cậu à? Dù

có là đối tượng đi nữa thì cũng phải chú ý tác phong chứ! Giữa ban ngày ban

mặt mà còn làm mấy chuyện đó trong phòng?”

“Chuyện gì?” Lạc Thừa cau mày nhìn anh ta, không hiểu rốt cuộc anh ta đang

tức cái gì.

Triệu Trường Giang ngại nói thẳng, chỉ có thể ấp úng: “Cậu còn hỏi à? Thế sao

người ta lại khóc?”

“…” Lạc Thừa tưởng đối phương hiểu lầm mình làm cô khóc, bèn kiên nhẫn giải

thích: “Mắt cô ấy bị cát bay vào nên mới bị chảy nước mắt, tôi vừa giúp cô ấy

rửa mắt thôi”

“Thật không?”

“Thật. Tôi cần gì phải lừa anh”

Thấy ánh mắt anh trong veo, thẳng thắn, sắc mặt Triệu Trường Giang cuối

cùng cũng dịu đi đôi chút: “Chẳng phải cậu nói muốn theo đuổi lại vợ cũ sao?

Sao thế, bỏ cuộc rồi à?”

Thông qua chuyện Lâm Anh giới thiệu đối tượng cho Tô Niệm Niệm, Lạc Thừa

đã nghĩ thông một điều, anh không thể cứ mãi bị động chờ đợi, như vậy chỉ tạo

cơ hội cho người khác thừa cơ chen vào. Khi cần thiết, phải chủ động tuyên bố

chủ quyền.

“Chưa bỏ. Cô ấy chính là vợ cũ của tôi”

“Hả? Cô ấy là…?!” Phản ứng của Triệu Trường Giang chẳng khác gì Lâm Anh.

Anh ta tuyệt đối không ngờ cô gái xinh đẹp ban nãy lại chính là vợ cũ của Lạc

Thừa. Bảo sao những người từng dự đám cưới của họ đều khen vợ Lạc Thừa

đẹp như tiên nữ.

Chậc chậc chậc…

Cũng chẳng lạ gì việc dù đã ly hôn, thằng nhóc này vẫn ngày đêm nhớ thương

người ta…

“Có một người vợ xinh đẹp thế này, lúc trước cậu ly hôn làm cái gì? Bây giờ lại

cầu xin tái hôn, đúng là cởi quần đánh rắm, phí công thêm một lượt”

Nguyên do sâu xa, Lạc Thừa cũng không biết giải thích thế nào. Nghĩ đến ngày

mai lại có thể gặp Tô Niệm Niệm ở bệnh viện, anh nghiêm mặt nói với Triệu

Trường Giang: “Nếu sau này trong doanh trại có thương binh cần giúp đỡ thì

cứ trực tiếp tìm tôi. Chỉ cần không huấn luyện, không làm nhiệm vụ, tôi lúc nào

cũng rảnh”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.