Thực sự nhìn không ra anh rốt cuộc ôm tâm tư gì với Tô Niệm Niệm, Lâm Anh
đảo mắt một cái, cố tình làm ra vẻ thần thần bí bí:
“Nhà chị thì có chuyện vui gì chứ? Là Tiểu Niệm có chuyện vui đó”
Hễ dính dáng đến Tô Niệm Niệm là Lạc Thừa lập tức căng thẳng:
“Cô ấy làm sao?”
“Cô ấy à~ hôm nay đi xem mắt rồi” Lâm Anh quan sát phản ứng của anh, nửa
thật nửa đùa nói thêm: “Là chị giới thiệu đó”
“!” Người đàn ông vốn còn bình tĩnh lập tức bật dậy khỏi giường bệnh, sắc mặt
trầm hẳn xuống: “Cô ấy đang ở đâu ạ?”
Hành động này dù là ai nhìn cũng biết có vấn đề. Lâm Anh chống nạnh, lập tức
không vui: “Cậu thái độ vậy là sao? Người ta đi xem mắt thì liên quan gì tới
cậu?”
Lúc trước chị đã hỏi rồi, chính anh đã chọn vợ cũ. Vậy dựa vào cái gì mà không
cho Tô Niệm Niệm đi xem mắt chứ?
Huống chi chuyện này cũng chưa hẳn là xem mắt chính thức. Hai bên đều
không biết rõ tình huống, chẳng qua chỉ là cho nhau một cơ hội gặp gỡ. Có
duyên thì tiến thêm bước nữa, không có ý đó thì cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ
thoáng qua giữa những người xa lạ mà thôi.
Lạc Thừa đâu còn tâm trí nghe chị phân tích. Lúc này trong đầu anh ong ong
không ngừng, chỉ muốn bằng mọi giá ngăn cản buổi xem mắt này.
Anh đè nén cơn giận trong lòng, thu lại khí thế sắc lạnh chỉ để hỏi cho rõ người
đang ở đâu: “Chị dâu, không giấu chị nữa, Niệm Niệm chính là vợ cũ của em.
Em thật sự không thể buông bỏ cô ấy”
“Cái gì? Cô ấy là vợ cũ của cậu?!” Lâm Anh kinh hãi buột miệng thốt lên, tim
chợt thót một cái, thầm kêu không ổn…
Xem ra lần này chị đúng là có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc rồi.
“Sao cậu không nói sớm chứ? Nhìn xem chuyện này thành ra thế nào rồi!” Nói
xong, chị vội vàng báo cho anh địa chỉ xem mắt, gương mặt vẫn còn đầy vẻ
khó tin. Đợi đến khi hoàn hồn lại, trong phòng đã chẳng còn bóng dáng Lạc
Thừa đâu nữa.
Từ bệnh viện đi bộ về khu doanh trại mất khoảng mười lăm phút.
Lạc Thừa lao như bay về phía doanh trại, lúc này trong anh nào còn chút bình
tĩnh tự chủ nào nữa…
Lúc ấy, Tô Niệm Niệm xách hai con gà trống đã được buộc chặt bằng dây
thừng đứng ngoài cổng, trong lòng lại đang đoán không biết lúc này Lạc Thừa
ở đơn vị hay vẫn còn ở bệnh viện.
Không xa, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đi về phía cô. Vừa nhìn thấy cô,
anh ta đã hỏi ngay: “Là chị dâu bảo cô mang gà tới à?”
“Vâng, đúng vậy” Để chắc chắn không nhầm lẫn, Tô Niệm Niệm hỏi lại: “Ý anh
là chị Lâm Anh phải không ạ?”
Chàng trai tên Cao Phong, bình thường ở trong đơn vị toàn tiếp xúc với đàn
ông. Lần đầu nói chuyện với một cô gái xinh đẹp như vậy, anh ta gãi đầu, đỏ
mặt, có chút ngượng ngùng: “Đúng rồi, là chị dâu Lâm Anh. Cảm ơn cô nhé”
nien-dai/chuong-88-xem-mat-1.html]
“Không có gì”
Trao hai con gà trong tay cho anh ta, Tô Niệm Niệm vừa định rời đi thì đúng
lúc một cơn gió lớn thổi tới, cát bụi dưới đất tung lên khiến cô lập tức bị cay
mắt.
Cô theo phản xạ nhắm chặt mắt, rồi rất bình tĩnh kéo nhẹ mí trên ra phía
trước, muốn kích thích chảy nước mắt để trôi cát ra ngoài.
Thấy vậy, Cao Phong vội vàng bước tới hỏi han: “Đồng chí, cô sao vậy?”
Sự tiến lại gần của anh ta khiến Tô Niệm Niệm vô thức lùi lại một bước, đồng
thời nói với đối phương rằng mình không sao.
Chính bước lùi ấy lại khiến cô đâm sầm vào một lồng ngực vừa ấm vừa rắn
chắc. Cô vừa định lên tiếng xin lỗi thì bên tai đã vang lên giọng nói quen
thuộc: “Bị cát vào mắt rồi à?”
Nghe ra là giọng Lạc Thừa, khóe môi Tô Niệm Niệm khẽ cong lên, khẽ “ừm”
một tiếng. Cô chớp mắt liên tục cố mở mắt to ra, nhưng vẫn không được.
“Đi thôi, theo anh vào trong rửa bằng nước sạch. Chỗ anh có hộp thuốc”
“Ừ, được” Cảm giác đau rát trong mắt khiến cô gật đầu đồng ý.
Lạc Thừa chắn cô phía sau lưng, dẫn vào trong khu doanh trại. Khi đi ngang
qua Cao Phong, đôi mắt sâu thẳm của anh bắn ra ánh lạnh như băng vụn.
Hai người ngang cấp bậc, từ trước tới nay luôn là đối thủ cạnh tranh. Thấy anh
để tâm tới cô gái trước mặt như vậy, lại còn tràn đầy địch ý với mình, Cao
Phong nhất thời không đoán được quan hệ giữa họ là gì.
Dù sao thì chị dâu Lâm Anh cũng không thể nào bảo đối tượng của Lạc Thừa
tới mang đồ cho mình được.
Anh ta lại càng cảm thấy khó hiểu, mình chỉ nhờ cô gái này mang giúp hai con
gà trống, có cần nhìn mình bằng ánh mắt đó không?
…
Hộ tống cô tới căn phòng đơn mình ở, Lạc Thừa sắp xếp cho cô ngồi bên
giường rồi bưng chậu đi lấy nước.
Tô Niệm Niệm ngồi đó, nước mắt đã chảy ròng ròng, nhưng mắt vẫn khó chịu.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể bỏ cuộc, ngoan ngoãn đợi Lạc Thừa mang nước về rồi
tính tiếp.
Một lúc sau, Lạc Thừa bưng chậu nước quay lại, trên tay còn cầm một lọ
thuốc bằng sứ nhỏ. Đặt cả hai lên bàn, anh lại tìm một chiếc khăn tay mới
tinh, đi tới trước mặt cô hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Niệm Niệm nhắm mắt lắc đầu. Chóp mũi vì bị chảy nước mắt mà đã đỏ ửng
lên, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, dáng vẻ đáng thương khiến người ta nhìn
mà xót xa.
Lạc Thừa cúi nhìn cô, cổ họng vô thức khẽ chuyển động.
“Em thả lỏng đi, để anh giúp”