Bây giờ… đã đến lúc rồi sao?
Trong đầu Lộc Kim Triều thoáng qua một trận hỗn loạn — bởi vì cô nhận ra,
“giờ chết” của mình đã đến.
Con quỷ luôn đi theo cô, nhưng trước đó chưa ra tay, một là vì cô chưa trực
tiếp nhìn thấy nó, quy tắc trói buộc nó, hai là cô vẫn chưa dẫn nó đến trạm tàu.
Nhưng hiện tại — thời điểm đã tới rồi.
“Tiểu Lộc, sao cô không nhìn bọn tôi?”
Bọn tôi?
Từ bao giờ mà đổi thành nhiều người vậy?
Không thèm diễn nữa à?!
Trong lòng Lộc Kim Triều tràn ngập cảm giác bất lực, thoáng chua chát, nhưng
cũng chính sự vô lý đó lại làm cô giảm đi một chút sợ hãi.
Và cũng khiến cô thêm một lần nữa ý thức được rằng: ma quỷ không có bao
nhiêu trí tuệ, chúng chỉ hành động theo bản năng. Vì vậy khi người bị quỷ nhập
nói chuyện, sẽ thiếu logic, và rất dễ bại lộ mục đích thật của chúng.
Con người không thể đối đầu trực diện với quỷ. Nhưng con người có trí óc.
—Rầm!
Tiếng tàu đang vào ga.
Tàu đến rồi.
Con quỷ trở nên kích động, vai trái của Lộc Kim Triều bị nó bám lấy đã không
còn là của cô nữa.
Không chỉ là tê dại thể xác, mà sự xâm thực của ma quỷ còn khiến ý thức cô
chậm lại.
Có gì đó đang đến gần trước mặt cô — một loại cảm giác bản năng như thể có
một gương mặt thối rữa đang dần dần tiến sát lại, chờ khoảnh khắc cô mở
mắt.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, cô sẽ đối diện trực tiếp với đôi mắt xác chết, đục
ngầu và trắng bệch của nó.
Cô biết không thể mở mắt, nhưng theo đà tê liệt của cơ thể, ý chí của cô cũng
đang lung lay.
“Hay là. trước mặt vốn không có gì cả? Do quỷ tạo ra ảo giác thôi? Mình
không dám mở mắt, cũng không thể chạy — chẳng phải chỉ còn cách chờ
chết?”
Hơi thở tử khí lại áp sát thêm.
Ma quỷ không có hơi thở, vậy cái cảm giác có thứ gì đến gần này — chỉ là cảm
giác bản năng.
Nhưng vậy thôi cũng đủ khiến tinh thần Lộc Kim Triều căng như dây đàn —
nhất là khi cô ngửi thấy mùi thối rữa nồng nặc!
Mùi hôi tanh như thể cô đang đối mặt với một cái xác, khoảng cách không đến
một phân!
Đột nhiên—
Một cảm giác lạnh buốt chạm lên mí mắt cô — giống như da người, nhưng
nhớp nháp và tanh đến khó chịu, như một ngón tay đã mục rữa đang ép mở mí
mắt cô ra.
Lộc Kim Triều nín thở.
Cô cảm nhận rõ mí mắt đang bị cưỡng ép bật mở.
Cô bắt đầu nhìn thấy hình ảnh mờ mờ trước mắt.
Đúng là — trước mặt cô có một con quỷ đang đứng đó. Nhưng hai tay nó lại
buông thõng xuống — có lẽ vì cô vẫn chưa “phạm quy”, nên nó không thể trực
tiếp động vào cô?
Vậy. kẻ đang ép cô mở mắt là con quỷ sau lưng?
Phải làm gì đó ngay. Nếu tiếp tục thế này, chưa đến năm giây nữa, cô sẽ
chết.
Lộc Kim Triều nghiến răng, rút dao từ ngực ra, mạnh tay đâm thẳng vào
bàn tay đang bám lấy vai mình!
—Phập!
Tiếng lưỡi dao đâm vào thịt rất rõ ràng, nhưng phía sau không có tiếng hét
đau đớn nào cả.
Dĩ nhiên rồi.
Lộc Kim Triều thậm chí còn nghi ngờ, liệu “nó” có còn cảm giác đau không.
Chỗ vai bị nắm lấy lạnh đến khác thường, đó là máu, máu chảy ra từ cơ thể
đã bị quỷ nhập.
Máu người mà lạnh tới vậy, còn sống được không?
Không còn thời gian nghĩ nhiều.
Lộc Kim Triều lập tức hét to:
“Sầm Đóa! Nếu còn muốn sống, thì lập giao dịch với nó đi!”
Nói xong, cô lấy chiếc hộp từ trong túi ra, ấn vào tay kẻ vừa bị cô đâm.
Cô không chắc việc này có hiệu quả không — rủi ro rất lớn.
Cô đoán người bị quỷ nhập phía sau là Sầm Đóa, chắc là không sai. Nhưng cô
không thể chắc Sầm Đóa có còn nghe thấy cô hay không, và có làm theo
không.
Cũng không thể chắc rằng chiếc hộp có thể giải quyết được con quỷ này hay
không.
Huống hồ. trước mặt cô vẫn còn một con.
Lộc Kim Triều không hề muốn tự mình giao dịch với chiếc hộp để đuổi con quỷ
trước mặt đi.
Huống hồ, tàu sắp vào ga, nếu chưa đến bước đường cùng, cô tuyệt đối sẽ
không chủ động giao dịch với thứ ma quỷ kia!
Giây tiếp theo, bàn tay đang ghì chặt vai cô bỗng chốc mất hết sức lực, bàn
tay che mắt cô cũng tuột xuống.
Lộc Kim Triều hiểu, ý thức cuối cùng và khát vọng sống sót của Sầm Đóa đã
khiến cô ta giao dịch với chiếc hộp, bây giờ, chiếc hộp và con quỷ đang bắt
đầu giằng co, tranh giành quyền chiếm hữu thân thể của Sầm Đóa!
Cơ hội!
Lộc Kim Triều lập tức vùng khỏi sự kiềm chế ở vai. Cô nghe thấy tiếng rền vang
của đoàn tàu đã rất gần, e rằng chỉ còn không đến ba phút là tàu sẽ đến ga và
mở cửa.
Một tiếng kính vỡ vang lên từ bên ngoài—nếu lúc này Lộc Kim Triều mở mắt,
cô sẽ thấy đó là đèn đường bị vỡ tan.
Tất cả ánh sáng cùng lúc tắt lịm, cả khu vực nhà ga chìm vào bóng tối, như thể
bị kéo vào một không gian tà ác đáng sợ, chỉ còn chùm đèn pha từ đoàn tàu
đen khổng lồ ở đằng xa là rạch phá bóng tối.
Trong tiếng rền rĩ của đoàn tàu, cô nghe thấy phía sau vang lên giọng nói yếu
ớt—là Sầm Đóa.
Cô ta đang nói.
“Cứu”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Cứu”
Cô ta đang cầu cứu.
Nhưng—Lộc Kim Triều không thể cứu cô ta.
Không phải vì không thể, mà là cô hoàn toàn không có ý định cứu người.
Chiếc hộp kia, cô lấy ra không phải để cứu Sầm Đóa.
Từ cái chết của Lâm Sơ Nguyệt, cô đã biết rõ—trong tình cảnh này, một cuộc
giao dịch mất kiểm soát chỉ có một kết cục: chết chắc!
Nhưng bản thân cô thì vốn đã không còn đường sống, vậy nên Lộc Kim Triều
hành động không chút do dự.
Quả nhiên, không đến năm giây sau, tiếng cầu cứu của Sầm Đóa hoàn toàn
biến mất.
“Bộp”
Là tiếng chiếc hộp rơi xuống đất quen thuộc.
Cũng là tiếng cái xác không còn sự sống của Sầm Đóa ngã xuống.
Trong lòng Lộc Kim Triều dâng lên một cảm giác khó tả—chiếc hộp mà Giang
Ánh Chi và Lâm Sơ Nguyệt từng mô tả là báu vật, là công cụ tự cứu, vậy mà
cô.
Dùng nó để giếc người, trừ quỷ.
Biết đâu. đó mới là cách dùng đúng đắn nhất.
Lộc Kim Triều cúi xuống nhặt lại chiếc hộp, chỉ khi hoàn toàn nhìn xuống đất
cô mới dám hé mắt một chút—vừa nhìn, tim cô thắt lại.
Chiếc hộp gỗ vốn cũ kỹ, giờ đây lại sáng bóng như mới.
“Là vì trong thời gian ngắn đã ‘ăn’ hai người sao?”
Nghĩ cũng biết, trước đây không ai dám dùng chiếc hộp hoang phí như cô—
giao dịch chỉ được tồn tại một lần mỗi lúc, ai nấy đều trân trọng mạng sống,
khống chế lượng giao dịch tối thiểu, nhưng cô thì không kịp kiềm chế.
“Có lẽ. mình không thể để nó tiếp tục ăn người nữa”
Ngay lúc cô nghĩ vậy, một bóng đen bất chợt lướt qua trước mắt, Lộc Kim Triều
giật mình nhắm tịt mắt lại.
Thời gian quá gấp, con ma đó có lẽ đang quanh quẩn trước mặt cô, chỉ cần cô
mở mắt, ngay giây sau sẽ lập tức chạm mắt với nó.
Lộc Kim Triều chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, lần theo tiếng động của đoàn tàu
mà chạy về phía đó.
May mà dù tàu đã vào ga và dừng lại, tiếng máy vẫn đủ lớn, giúp cô xác định
được phương hướng.
Nhưng mà.
Có gì đó. cuốn lấy cổ chân cô.
“Là tóc”
Lộc Kim Triều khẳng định trong lòng.
Chết tiệt, mấy con quỷ này quả nhiên không để người sống ngang nhiên chạy
lên tàu trước mặt chúng!
Không chỉ có tóc, cô còn nghe thấy tiếng mèo kêu văng vẳng, và cả mùi nhang
khói thoảng qua.
Quỷ—đến rồi.
Hơn nữa, không chỉ một con.
Cô không dám mở mắt, nhưng cũng biết, quanh mình lúc này hẳn đã tụ đủ
đám ma quỷ được các nghi lễ gọi về.
Rõ ràng chỉ còn chưa đến một phút nữa là tới cửa tàu, mà giờ đây lại như cách
một vực sâu không đáy.
Sẽ chết.
Chưa bao giờ—Lộc Kim Triều lại rõ ràng cảm nhận được cái chết đang tới
gần như lúc này.
Dù cô không phạm luật, những người bị quỷ ám vẫn có thể theo bản năng
giếc chóc của quỷ mà giếc cô.
Cô phải lên tàu ngay, mới có một tia hy vọng sống sót!