Tại ngã tư lúc đêm khuya, khi anh thanh niên nhận ra mình vừa làm gì đã kinh
hoàng đánh rơi bát đũa trong tay, lao ra chạy trốn như điên.
Trong căn linh đường được dựng tạm, người phụ nữ cúi đầu nhìn “đồng đội”
đang mặc quần áo tang, tiện tay tắt đi chiếc đồng hồ báo thức vốn để nhắc
anh ta thức dậy.
Trong khu rừng đen kịt, người đã trốn rất lâu bỗng cảm thấy có ai đó. vỗ nhẹ
vào vai mình.
Trong phòng phẫu thuật tối tăm, người phụ nữ bụng hơi nhô lên trông như có
thai đang buộc dải vải lên đầu giường, rồi vòng qua cổ mình.
Không rõ từ lúc nào, cả khu phố người Hoa đã chẳng còn bóng dáng một sinh
linh sống.
Nhất Tiếu Hồng Trần
— Rầm. rầm.
Là tiếng tàu đang dần đến gần.
Những hành khách đang khát khao được lên tàu bị âm thanh ấy thu hút, từng
người từng người một, bắt đầu lục tục kéo đến. Nơi đây vốn dĩ không phải ga
tàu, thế nhưng lúc này, đường ray đen kịt lặng lẽ hiện lên trên mặt đất, kéo dài
mãi vào trong bóng tối không nhìn thấy điểm cuối.
Tiếng rền vang mơ hồ như từ nơi xa xăm vọng lại — như thể con tàu mang theo
hy vọng sống sót ấy sắp xuất hiện.
Nhưng Lộc Kim Triều biết. thứ nó mang tới, không chỉ là hy vọng được sống
sót rời khỏi nơi này.
Cô khẽ chạm vào mí mắt — cơn đau bỏng rát nơi con mắt bị thương vẫn đang
dai dẳng, như một hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu: nguy
hiểm. vẫn chưa qua.
Chỉ còn chưa tới hai mươi phút nữa là tàu đến ga. Lộc Kim Triều không tiến lại
gần ga tàu — nơi đó quá trống trải.
Hiện tại cô vẫn đang ẩn mình trong khu phố người Hoa, để quan sát tình hình
— nếu suy đoán của cô không sai, những hành khách khác sẽ bắt đầu tụ lại
quanh khu vực này trong khoảng thời gian này.
Cô đã chuẩn bị tâm lý rằng “người đến” chưa chắc đã là người sống. Nhưng khi
thực sự thấy một bóng người, tim cô vẫn không khỏi khẽ run lên — một cơn
kinh hãi dâng trào trong lòng.
Đó là một bóng người có mái tóc rất dài. Cô dám chắc — trong số các hành
khách, không ai có mái tóc dài đến mức ấy. Những sợi tóc kia như một tấm áo
choàng đen phủ lấy cả người. Nhìn kỹ sẽ phát hiện — vô số sợi tóc đen như có
sinh mệnh đang len lỏi chui vào cơ thể người đó, giống như đỉa hút máu.
Cô ta. có lẽ không thể sống mà lên tàu được nữa.
Lộc Kim Triều thở dài trong lòng, nhưng cũng không định ra tay làm gì.
Xa xa, dường như có một bóng người thứ hai đang đi tới. Lộc Kim Triều vẫn chỉ
lặng lẽ chờ đợi đối phương tự bước vào phạm vi tầm mắt của mình. Như vậy,
sẽ không phải lo lắng rằng mình vô tình thấy thứ không nên thấy.
“Tiểu Lộc”
Một giọng nói điềm đạm, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước, đột nhiên
vang lên ngay sau lưng cô — gần đến mức như sắp áp sát cơ thể cô.
“Cô đang nhìn gì vậy?”
Đồng tử của Lộc Kim Triều đột nhiên co rút, câu nói ấy như một tia sét giáng
thẳng vào đầu cô! Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng thốc lên tới đỉnh
đầu, não bộ tê liệt trong khoảnh khắc — giây phút ấy, suýt chút nữa cô đã quay
đầu lại để nhìn xem ai đang ở sau lưng mình!
May mắn thay, cảm xúc ấy chỉ thoáng qua chưa đến một giây — cô vẫn đứng
yên tại chỗ, không hề thực hiện bất kỳ hành động sai lầm nào.
Tuyệt đối không được quay đầu lại!
Sau lưng cô. không thể là người. Hoặc đúng hơn — không chỉ là người.
Quỷ. đang hù dọa cô.
Lộc Kim Triều bất chợt nhắm chặt mắt lại, tim đập ngày càng nhanh,
adrenaline trong người dâng cao.
Nhưng… đã không còn kịp để chạy nữa rồi.
Thứ đang đứng sau lưng cô — không biết là người hay là quỷ — ngay khi vừa
cất tiếng nói, đã vươn tay ra, tóm lấy vai cô.
Lạnh buốt. Cứng đờ. Sức mạnh vượt quá khả năng kháng cự.
Tựa như năm thanh thép khóa chặt lấy vai cô.
Cô đã bị nó tóm rồi.
“Tiểu Lộc, cô trốn ở đây làm gì thế?”
“Đi cùng tôi ra chờ tàu nào”
Giữa lúc nó cất lời, Lộc Kim Triều rốt cuộc cũng nghe được một tiếng thở yếu
ớt như sắp lìa đời. Cô lập tức xác định: thứ sau lưng mình không phải là quỷ,
mà là người đã bị quỷ nhập!
Sức mạnh cực lớn từ vai truyền đến, cơn đau dữ dội ập tới — Lộc Kim Triều có
thể khẳng định: những ngón tay đang siết chặt vai cô đã cắm xuyên qua da
thịt, móng tay đang móc sâu vào trong cơ thể cô.
Cái lạnh thấu xương từ vết thương nơi bả vai tràn vào cơ thể, chỉ mất hai ba
giây, cô đã cảm thấy nửa thân tê liệt.
Mở mắt ra trong lúc này, chẳng khác gì… thật sự muốn chết.
Nhưng ngay giây tiếp theo — một luồng khí lạnh yếu ớt phả vào từ phía trước.
Là mùi thối rữa mà cô từng ngửi thấy ở đâu đó, kèm theo hơi lạnh xuyên thấu
tim gan.
Mi mắt Lộc Kim Triều giật mạnh, cô lập tức hiểu ra — chết tiệt!
Ngoài con quỷ ở sau lưng, thì ngay phía trước mặt cô… cũng đang có một con
quỷ đứng đó!
Chính là con quỷ đã đi theo cô từ phòng phẫu thuật đến tận bây giờ!