Tại nhà họ Thẩm.
Thẩm Phóng vẫn đang đau đầu vì thân phận của Tô Niệm Niệm. Dù tự nhận
mình che giấu rất khéo, nhưng Thẩm Thanh Viễn vẫn nhận ra sự khác thường
của anh.
Ngày hôm đó, sau khi anh lại một lần nữa cúp máy, ông cụ liền gọi anh vào thư
phòng.
Mỗi lần bị gọi vào thư phòng đều chẳng có chuyện gì hay ho, nhưng dù trong
lòng có thấp thỏm lo âu, thì Thẩm Phóng vẫn không thể không đi.
Trong thư phòng rộng lớn, ông cháu một người ngồi một người đứng nhìn
nhau, không ai mở miệng trước.
Cuối cùng, Thẩm Phóng không chịu nổi áp lực vô hình ấy, đành dè dặt lên
tiếng: “Ông nội, ông gọi cháu có việc gì ạ?”
Nói xong, ánh mắt anh vô thức liếc về phía nghiên mực trên bàn, tim khẽ run
lên, chỉ vì trước đây từng bị thứ đó ném trúng, đau đến thấu xương…
Thẩm Thanh Viễn lười vòng vo, hỏi thẳng: “Gần đây cháu đang điều tra cái gì?
Có phải thấy tiền điện thoại không mất nên ngày nào cũng ôm ống nghe không
chịu buông?”
Vừa nói, ánh mắt ông cụ nhìn anh đã mang theo ý dò xét.
“Cháu có điều tra gì đâu ạ? Chỉ là Quách Tử với mấy người kia suốt ngày rủ
cháu đi chơi, cháu không muốn đi thôi” Thẩm Phóng né tránh ánh nhìn của
ông, vẫn cố vùng vẫy thêm một chút.
Thấy anh không chịu nói thật, Thẩm Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, dọa: “Xem
ra cháu rảnh rỗi thật. Hay thế này đi, ông bảo Trần Lương điều cháu xuống cơ
sở địa phương rèn luyện hai năm rồi quay về, khỏi để Quách Tử bọn họ suốt
ngày tìm cháu”
Vừa nghe nói sẽ bị điều đi, lại còn đi liền hai năm, Thẩm Phóng lập tức cuống
lên. Thân phận của Tô Niệm Niệm anh còn chưa làm rõ, lúc này anh chẳng
muốn đi đâu cả.
“Bây giờ cháu vẫn chưa thể đi được, có thể đợi một thời gian nữa rồi hãy nói
không ạ?”
Câu trả lời không theo lẽ thường ấy khiến Thẩm Thanh Viễn có chút bất ngờ,
trong lòng không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc thằng nhóc này đang giấu chuyện
gì? Đến cả xuống cơ sở cũng sẵn sàng nhận sao?
Ông cụ chậm chạp không lên tiếng, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Phóng
cũng chẳng dám buông xuống. Anh nhìn đối phương đầy căng thẳng, chỉ sợ
giây tiếp theo sẽ bị điều đi thật.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Viễn mới mở miệng: “Cháu ra ngoài trước đi”
Thẩm Phóng hiểu đây là đồng ý, nhận được “lệnh”, anh lập tức như chim được
thả lồng, chuồn đi trong nháy mắt.
Ông cụ nhìn theo bóng lưng chạy trối chết ấy, khẽ nhíu mày, rồi nhấc điện
thoại trên bàn gọi sang nhà họ Quách.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thanh Viễn từ thư phòng đi ra, vừa khéo trông thấy Tô
Niệm Niệm và Thẩm Phóng từ bên ngoài trở về, đang cười nói vui vẻ trong
phòng khách.
Nhìn hai gương mặt rạng rỡ ấy, lần đầu tiên ông cảm thấy hai đứa nhỏ này quả
thực có đến năm phần giống nhau, cũng chẳng trách Thẩm Phóng lại đi điều
tra thân thế của Tiểu Niệm.
Nhưng con người Thiệu Đông nhà ông ra sao, ông hiểu rõ hơn ai hết. Dù có cãi
nhau với Dương Ngọc Lan suốt ngày, cũng tuyệt đối không thể làm ra chuyện
phản bội gia đình.
Con gái riêng ư?
nien-dai/chuong-90-tinh-toan-1.html]
Hoàn toàn là nói bậy!
…
Giữa tháng Mười Một, cái lạnh đầu đông vừa chớm.
Ở Đông Bắc, mùa thu ngắn ngủi vô cùng. Có khi hôm qua bạn còn mặc áo gió,
tắm mình trong nắng chiều, thì hôm nay đã có thể bị gió lạnh thấu xương, buộc
bạn phải thay áo bông quần bông mới đủ ấm.
Mấy hôm nay, trung tâm bách hóa ở Thẩm Thành vừa nhập về một lô áo bông
“liền thân”. Hàn Như nghe tin từ đồng nghiệp liền vội vàng dẫn Lạc Uyển Uyển
đi ngay, sợ đến muộn thì chẳng mua được kiểu dáng ưng ý.
Tuy áo bông trông đều na ná nhau, nhưng trong mắt bà, khác biệt vẫn nằm ở
từng chi tiết.
Vì mới đầu đông, người đến bách hóa sắm sửa đồ mùa đông rất đông. Hai
người cầm phiếu xếp hàng hồi lâu mới đến lượt.
“Mẹ định mua cho con và hai chị dâu con mỗi người một chiếc. Con thích kiểu
nào thì tự chọn nhé” Hàn Như nhìn những chiếc áo bông treo trong quầy, trong
lòng đã sớm nghĩ xong sẽ mua kiểu gì cho hai nàng dâu.
Thấy bà còn muốn mua áo cho Tô Niệm Niệm, trong lòng Lạc Uyển Uyển
không khỏi khó chịu: “Cũng mua cho chị dâu hai ạ?”
“Đương nhiên rồi, Niệm Niệm sợ lạnh”
Hàn Như dời ánh mắt khỏi quầy hàng, nhìn sang cô, mơ hồ cảm thấy có điều gì
đó không ổn: “Sao thế? Sao con lại hỏi vậy?”
Nhớ tới lời cảnh cáo của anh hai, Lạc Uyển Uyển lắc đầu, không dám nói ra sự
thật.
Nhưng cô càng như vậy, Hàn Như càng cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình,
thế là bà quyết định trưa nay đi ăn ở nhà hàng Vì Dân.
Sau khi mua xong áo, hai người đi thẳng đến nhà hàng. Suốt dọc đường, lòng
Lạc Uyển Uyển đầy bất an, cô gần như đã đoán được phản ứng của mẹ khi
phát hiện ra sự thật.
Lúc này trong nhà hàng, Lý Đào vừa lau bàn vừa mang vẻ mặt nặng trĩu tâm
sự, nghe thấy động tĩnh ở cửa cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
Hàn Như bước vào, thấy quầy trưng bày đã đổi người khác đứng, tim bà lập tức
thót lại. Bà vội vàng đảo mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy Tô Niệm Niệm,
sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
Ngay sau đó, bà bước nhanh đến quầy hỏi Dương đại thẩm: “Chị ơi, tôi muốn
tìm Tô Niệm Niệm, xin hỏi nó ở đâu ạ?”
Dương đại thẩm nghe vậy ngẩng đầu lên, vừa nghe là tìm Tô Niệm Niệm liền
trợn mắt, bĩu môi tỏ rõ vẻ khó chịu: “Nó nghỉ làm từ lâu rồi, cô đến đây tìm ai
nữa?”
Dự cảm được xác nhận, Hàn Như chẳng để tâm đến thái độ của đối phương,
tiếp tục hỏi: “Vậy chị có biết bây giờ nó ở đâu không?”
“Không biết” Dương đại thẩm đánh giá bà từ trên xuống dưới, không nhịn
được tò mò buôn chuyện: “Tìm nó có việc gì thế? Cô không phải người bên nhà
chồng cũ của nó đấy chứ?”
Bà ta nghe nói Tô Niệm Niệm trước kia là con dâu nhà giám đốc xưởng, mà
người phụ nữ trước mặt nhìn qua đã thấy không phải giàu thì cũng sang, càng
nhìn càng giống.
“Người bên nhà chồng cũ là sao?” Hàn Như nghe mà tim đập thình thịch, căn
bản không dám nghĩ sâu thêm.