Lạc Uyển Uyển đứng bên cạnh đỡ lấy cánh tay bà, trên mặt đầy vẻ lo lắng,
đồng thời trong lòng càng thêm oán hận Tô Niệm Niệm đã khiến gia đình họ
náo loạn gà bay chó sủa.
“Không phải người bên nhà chồng à… nó ly hôn rồi mà cô không biết sao?”
Dương đại thẩm bị phản ứng của họ làm cho bối rối, thấy sắc mặt bà tái nhợt,
sợ rước phiền phức vào người, liền kiếm cớ rời quầy, trốn vào bếp.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lạc Uyển Uyển cũng nhận ra sắc mặt Hàn Như
không ổn, vội đỡ bà ngồi xuống ghế bên cạnh, giọng đầy trách móc: “Chị Tô
Niệm Niệm cũng chẳng bàn bạc gì với gia đình đã tự ý ly hôn, đúng là quá tùy
hứng!”
“Con cũng biết chuyện bọn họ ly hôn?” Hàn Như nhìn chằm chằm vào cô, trong
mắt đã ngấn lệ.
“Tại sao mọi người đều giấu mẹ?”
“Con…” Lạc Uyển Uyển cắn chặt môi, giải thích: “Là anh hai không cho con
nói với mẹ”
Nghe xong, Hàn Như càng thêm u uất. Bà sầm mặt bước ra khỏi nhà hàng,
chẳng buồn đi dạo phố nữa mà trực tiếp lên xe buýt về nhà.
Lạc Uyển Uyển chỉ có thể lặng lẽ theo sau, suốt dọc đường không dám nói
thêm một lời.
Hôm nay là cuối tuần, Lạc Chính Khanh đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
Thấy bọn họ về nhà sớm như vậy, ông khẽ nhướng mày một cái gần như không
thể nhận ra, lại liếc sang bộ dạng hầm hầm tức giận của Hàn Như là biết ngay
chắc chắn đã xảy ra chuyện.
“Bà sao thế? Ai chọc giận bà rồi?” Ông đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn bà,
trên mặt viết rõ hai chữ “quan tâm”.
Nhưng lúc này, trong mắt Hàn Như, ai ai cũng đều giả dối. “Ông cũng biết
chuyện Lạc Thừa ly hôn rồi phải không?”
Nếu thừa nhận là biết, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Lạc Chính
Khanh khẽ ho một tiếng, bắt đầu đánh trống lảng: “Bà nói ai ly hôn? Lạc
Thừa á? Bà nghe ai nói bậy nói bạ thế?”
“Ông thật sự không biết?” Hàn Như nhíu mày nhìn ông, nửa tin nửa ngờ.
“Tôi biết cái gì chứ? Ai nói với bà?”
Lạc Chính Khanh quay sang hỏi Lạc Uyển Uyển: “Hai người đã đi đâu? Rốt
cuộc là chuyện gì?”
Trước câu hỏi của cha, Lạc Uyển Uyển kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay,
cuối cùng còn nói luôn việc mình đã biết chuyện anh hai và Tô Niệm Niệm ly
hôn từ trước.
Nghe xong, Lạc Chính Khanh xoa xoa thái dương đang căng tức, hỏi tiếp: “Ý là
con đã biết chuyện này từ mấy ngày trước rồi?”
“Dạ vâng, anh hai không cho con nói ạ…” Lạc Uyển Uyển khẽ cúi đầu, không
dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ông.
Hàn Như ngồi trên sofa, ôm lấy ngực, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Một
nàng dâu tốt như vậy, giờ lại không còn là người nhà họ Lạc nữa. Bà hận không
thể cầm chổi lông gà đánh cho thằng con kia một trận ra trò!
“Gọi Lạc Thừa về đây cho tôi, tôi phải hỏi cho ra lẽ!”
Khi Lạc Thừa nhận được điện thoại và về đến nhà thì đã là buổi chiều.
Anh vừa bước vào phòng khách, thấy cả nhà đều ngồi trên sofa, sắc mặt ai nấy
đều không mấy dễ coi.
nien-dai/chuong-91-tinh-toan-2.html]
Ngay cả anh cả và chị dâu cũng bị gọi về.
Lúc nãy trong điện thoại, Lạc Chính Khanh đã nói sơ qua cho anh biết chuyện
gì xảy ra. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nhìn thấy trận thế này, trong
lòng anh vẫn không khỏi lạnh sống lưng.
Không phải sợ bị đánh, mà là dạo gần đây sức khỏe của mẹ không tốt, anh
sợ bà xảy ra chuyện.
Thấy anh về, cơn nóng nảy của Hàn Như lập tức bùng lên. Bà khoanh tay trước
ngực, lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc con và Niệm Niệm là thế nào? Tại sao lại
có người nói là hai đứa đã ly hôn?”
Lạc Thừa nghiêm mặt, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, bắt đầu giải thích: “Con
và Niệm Niệm đúng là đã ly hôn, nhưng con vẫn còn thích cô ấy, hiện tại đang
theo đuổi lại”
Ngoại trừ Lạc Chính Khanh và Lạc Uyển Uyển, những người còn lại đều sững
sờ, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
Ly hôn rồi lại quay lại theo đuổi? Vậy lúc đầu ly hôn để làm gì?
Giờ người trong cuộc đã thừa nhận, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Hàn Như
cũng tan biến. Sống mũi bà cay xè, trừng mắt nhìn Lạc Thừa: “Chuyện lớn như
vậy sao con lại giấu gia đình? Nếu không phải hôm nay mẹ đến nhà hàng Vì
Dân, con định giấu mẹ đến bao giờ?”
Trong nhà, bình thường không ai dám chọc giận Hàn Như, bởi vì hễ ai làm bà
nổi giận, Lạc Chính Khanh nhất định sẽ không nương tay dạy dỗ.
Ngồi bên cạnh, Lạc Quân và Trang Duyệt nhìn Lạc Thừa bằng ánh mắt đầy
thương hại, trong lòng đều đoán được cậu em trai này khó tránh khỏi một trận
đòn đau.
Lạc Thừa biết mình có giải thích thế nào cũng vô ích, thậm chí càng nói mẹ
anh có thể càng tức giận hơn. Thế nên anh mím chặt môi không lên tiếng,
chỉ mong bà bớt giận, đừng vì anh mà tổn hại sức khỏe.
Thấy anh không nói lời nào, Hàn Như vừa tức vừa bất lực: “Vậy Niệm Niệm bây
giờ ở đâu? Bao giờ con mới đưa người ta về cho mẹ?”
Thấy vợ bị chọc tức đến sắc mặt trắng bệch, Lạc Chính Khanh chỉ có thể dịu
giọng khuyên: “Bà vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, để tôi nói chuyện với nó”
Lúc này, ngực Hàn Như quả thực rất khó chịu, bà chỉ đành gật đầu, giao
chuyện này cho chồng xử lý. Trước khi đi còn không quên dặn dò: “Ông nhất
định phải bắt nó nói ra một mốc thời gian, nếu không tôi sẽ đoạn tuyệt quan
hệ với nó”
“Được, bà yên tâm”
Lạc Chính Khanh gọi Trang Duyệt đưa Hàn Như vào phòng nghỉ ngơi, rất nhanh
trong phòng khách chỉ còn lại ông và ba anh em họ Lạc.
Thấy tình hình không ổn, Lạc Quân tùy tiện kiếm cớ về phòng. Lạc Uyển Uyển
cũng định rời đi nhưng bị Lạc Chính Khanh lên tiếng ngăn lại.
Ông nhìn hai người trước mặt, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Bố không biết giữa
hai anh em các con có mâu thuẫn gì, nhưng nếu dám lợi dụng mẹ các con, bất
kể là ai, cũng cút khỏi cái nhà này cho bố”
Lời cảnh cáo đanh thép ấy khiến Lạc Uyển Uyển không tự chủ mà rụt vai lại,
cúi đầu không dám phản bác.
“Hai anh em nói chuyện với nhau trước đi, nói xong, Lạc Thừa, con lên thư
phòng tìm bố” Nói xong, Lạc Chính Khanh đứng dậy đi thẳng lên tầng hai,
hoàn toàn phớt lờ ánh mắt hoảng loạn của Lạc Uyển Uyển.
Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh đến mức nếu có một cây kim rơi
xuống cũng có thể nghe thấy. Lạc Thừa nhìn thẳng vào cô, lạnh giọng hỏi:
“Trước kia em đã hứa với anh thế nào? Vì sao mẹ lại biết chuyện này?”