“Hôm nay muội muội phải chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn chưa biết đúng không,
hôm nay tỷ tỷ ngoài ý muốn rơi xuống nước ở Ngự Hoa Viên cũng là nhờ hoạ
được phúc, nghe nói đúng lúc sứ thần Hung Nô đi ngang qua, nhìn thấy dung
mạo kinh diễm của tỷ tỷ, bây giờ còn đang cầu thân trước mặt hoàng huynh
đấy! Có lẽ rất nhanh tỷ tỷ phải tới Hung Nô hoà thân rồi, phúc khí của tỷ tỷ
người bình thường không thể so sánh được đâu.
”
Trong mắt Thẩm Diên lại hiện lên vẻ đố kỵ, khuôn mặt Thẩm Xu này khiến
người ta thần hồn điên đảo cũng đã là cái tội, nhưng mà ít nhiều thì việc bây
giờ cũng nhờ có khuôn mặt này.
Thẩm Xu nghe xong nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Diên, trong mắt lộ ra vài
phần mê mang, nhất thời không biết ý của Thẩm Diên là gì.
Thấy Thẩm Xu không nói lời nào, Thẩm Diên lại không nén được ý cười, ‘trấn
an’ nói tiếp, “Tỷ tỷ không cần sợ hãi, mẫu hậu yêu thương tỷ, khai ân để tỷ
mang theo tỳ nữ bên người đi cùng, cũng có thể làm bạn với tỷ.
”
Vừa nói vừa phất tay, cung nhân bên cạnh hiểu ý, lập tức kéo người từ ngoài
vào.
Nhìn thấy nữ tử quỳ trên mặt đất, trái tim Thẩm Xu run rẩy, mờ mịt trong mắt
càng ngày càng sâu.
Chỉ vì người quỳ trên mặt đất không phải ai khác, chính là thị nữ thiếp thân
bên cạnh nàng, Lâm Lãng đã chết ở Hung Nô.
Nàng còn nhớ rõ, Lâm Lãng là do chính tay nàng mai táng, không có khả năng
sống lại.
Nàng không thể tin được những điều đang xảy ra trước mắt, nếu không phải
đau đớn ở ngực quá mức chân thật, sợ rằng nàng đã cho là thời gian bốn
năm sống không bằng chết ở Hung Nô chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Đang suy nghĩ, trong lúc lơ đãng nàng nhìn thấy bản thân trong gương, ánh
mắt dừng lại, nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì.
Chỉ thấy, khuôn mặt thiếu nữ trong gương băng cơ ngọc cốt, mặt mày như hoạ,
đôi mắt linh động như hồ nước xuân tháng ba, một cái nhíu mày hay một nụ
cười cũng rất rực rỡ, toả sáng như trăng trên trời, xinh đẹp không gì sánh
bằng.
Nàng biết rõ mình sớm đã qua tuổi cập kê, nhưng bây giờ ở trong gương phản
chiếu rõ ràng chính là dung mạo nàng lúc chưa tới Hung Nô hoà thân.
Sau một lúc, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, tâm tư rơi vào trầm trọng hít
sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của Thẩm Diên, cố
gắng làm giọng nói mình bình tĩnh, nói từng chữ, “Bây giờ, là năm Minh Tuyên
thứ tám sao?”
Nghe vậy, Thẩm Diên bật cười một tiếng, “Ta nói này Thẩm Xu, ngươi thật sự
không bị doạ ngu rồi đấy chứ? Hay là hôm nay rơi xuống nước nên đầu úng
nước thật rồi?”
Thẩm Xu không nói gì, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Diên không rời đi, con
ngươi lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
Trong mắt nàng, Thẩm Diên nhìn ra vẻ âm lãnh ngày thường chưa từng có,
nàng ta sợ tới mức run rẩy, theo bản năng mở miệng, “Bây giờ là… năm Minh
Tuyên thứ sáu.
”
Thẩm Xu trầm mặc một lúc, lông mi khẽ run, ngăn chặn lại cảm xúc lẫn lộn
trong mắt, khoé miệng không tự giác nở một nụ cười chua xót.
Đúng như nàng nghĩ, nàng sống lại rồi.
Nàng trùng sinh trở lại bốn năm trước, khi đó, nàng còn chưa tới Hung Nô hoà
thân, vẫn là Linh An công chúa không được sủng ái trong hoàng cung Bắc
Lâm.
Thẩm Diên đứng một bên không rõ nguyên nhân lại cảm thấy nụ cười này của
Thẩm Xu vô cùng xa lạ, rõ ràng là cùng một người, nhưng trong lòng nàng ta
không hiểu sao lại nảy sinh vài phần sợ hãi, thật sự quỷ dị.
Nàng ta khẽ nói thầm một câu ‘đen đủi’ rồi nổi giận đùng đùng mang theo
người ra khỏi tẩm điện Thẩm Xu.
Thẩm Diên đi rồi, Lâm Lãng lau khô nước mắt chạy nhanh từ trên mặt đất bổ
nhào vào mép giường Thẩm Xu, “Công chúa, người sao rồi, có ổn không? Nô tỳ
đi tìm thái y khám lại cho công chúa.
”
Không chờ Thẩm Xu nói gì, nước mắt Lâm Lãng đã rơi xuống, “Là do nô tỳ vô
dụng, trên đường đi mời thái y lại gặp phải Kính An công chúa, làm trễ nãi sức
khoẻ của người.
”
Thẩm Xu rũ mắt nhìn nữ hài bên mép giường, không khỏi có chút hoảng hốt,
trước mắt bỗng hiện lên ngày tháng sống nương tựa vào nhau ở Hung Nô của
mình và Lâm Lang.
Hồi lâu sau, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần lại, đưa tay lau nước mắt trên
mặt nàng ấy, dịu dàng an ủi, “Khóc cái gì, không phải ta vẫn ổn sao.
”
Từ khi tân đế đăng cơ tới này, toàn bộ kinh thành đều biết, nàng là nữ nhi duy
nhất của tiên đế chưa có hôn ước trong người, là công chúa duy nhất trong
hoàng cung không được yêu thích.
Đời trước, giá trị lợi dụng duy nhất của nàng chính là hi sinh vì Bắc Lâm, gả tới
nơi Hung Nô xa xôi kia, đổi lấy bốn năm yên bình cho đất nước.
Còn nhớ khi đó, Thái Hậu ép nàng hoà thân đã nói, “Thân là công chúa của
Bắc Lâm, theo lẽ thường phải hi sinh vì đại nghĩa quốc gia.
Nếu đại nghĩa quốc gia không đủ để ngươi hi sinh bản thân mình, vậy thì đệ đệ
của ngươi sẽ thế nào?”
Thật châm chọc.
Đời này, nàng chỉ muốn sống vì mình, tự bảo vệ bản thân mình, bảo vệ đệ đệ
bình an sống sót, quan trọng nhất là không thể hoà thân tới nơi xa xôi kia.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu rũ mắt, mở miệng, “Lâm Lang, ngươi có biết hôm nay
ai cứu ta lên không?”