Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 1



Sẵn sàng

Mưa xuân tí tách rơi xuống, tia chớp rạch ngang bầu trời bên ngoài cửa sổ

khiến người ta sợ hãi, ánh sáng màu xanh tím chiếu vào trong phòng giây lát

rồi lại thôi.

Trên giường, lông mày Thẩm Xu nhíu lại, hai mắt nhắm chặt, hai hàng lông mi

run rẩy như đang mơ thấy điều gì đó bất an.

Sau đó, nàng gần như tuyệt vọng hét lên, cùng lúc đó là tiếng sấm sét vang lên

trong điện.

“Bùi Vân Khiêm –”

Thẩm Xu đột ngột mở mắt, kinh hoàng ngồi dậy, đôi mắt linh động giờ đây đã

biến thành đau thương, đuôi mắt ửng đỏ chan chứa nước mắt.

Một tia sét rạch ngang chân trời, nương theo ánh sáng, Thẩm Xu mới nhìn thấy

bên dưới mình là giường đệm tơ vàng Bắc Lâm mà chỉ trong hoàng cung mới

có, đỉnh đầu là những tua rua màu đỏ, trang trí bố cục trong phòng đều giống

hệt như lúc còn chưa đi Hung Nô hoà thân.

Nàng nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, giống như còn chưa tỉnh khỏi giấc

mộng, vẻ mờ mịt trong mắt không giảm một phần nào.

Nàng… hồi cung rồi sao?

Còn chưa kịp suy nghĩ, cửa nội điện đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Thẩm Xu ngẩng đầu, không đợi nàng thấy rõ người trước mắt đã nghe được

giọng nói trào phúng truyền tới trong tai, “Thân thể tỷ tỷ đúng là trời sinh quý

giá, rơi vào nước thôi mà cũng hôn mê những năm sáu canh giờ mới tỉnh lại?”

(*một canh giờ = 2 tiếng)

Nói rồi, nữ tử cười khẽ, giọng nói mang theo vài phần ác độc, “Ta còn tưởng

rằng tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh lại cơ!”

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Xu

không thể nhớ nổi là ai, nàng chậm rãi theo âm thanh nhìn qua, thấy một nữ

tử mặc váy dài xanh biếc, hơi nhếch cằm, bước chân nhẹ nhàng đi lướt qua

chúng tỳ nữ vào trong.

Người tới chính là con gái ruột của đương kim Thái Hậu, em gái cùng mẹ với

bệ hạ, là vị công chúa từ trên xuống dưới cung phụng như tổ tông – Thẩm

Diên.

Thấy rõ người tới là ai, lông mày Thẩm Xu nhíu lại nhẹ tới mức khó phát hiện,

trong mắt là sự khó hiểu.

Theo lý mà nói, đáng ra nàng mới từ chiến trường Mạc Bắc trở về, sao lại rơi

xuống nước từ khi nào rồi?

Huống hồ, nàng nhớ năm đó lúc mình tới Hung Nô hoà thân, Thẩm Diên và thế

tử An Dương Hầu cũng đã định hôn sự, trước khi thành thân vài ngày đã cùng

thế tử đi tới đất phong Cống Châu rồi mà, sao lại xuất hiện ở đây lúc này?

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Xu càng nghi vấn nhiều hơn, trong khoảng thời gian

ngắn cũng quên thu lại ánh mắt.

Thấy Thẩm Xu nhìn mình chằm chằm, Thẩm Diên nổi hết cả da gà, cảm thấy

ánh mắt Thẩm Xu hôm nay không giống như lúc trước, nhưng không giống chỗ

nào lại không nói nên lời.

Nghĩ lại, ngày thường Thẩm Xu lúc nào cũng cụp mi rũ mắt ũ rũ, thở lớn cũng

không dám, sao hôm nào lại dám công khai nhìn nàng ta chằm chằm như vậy?

Một thứ đồ vật hạ tiện do tiện tì sinh ra cũng xứng? Chẳng lẽ ban ngày trượt

chân rớt xuống hồ nên đầu cũng bị úng nước rồi?

Nghĩ vây, trên khuôn mặt trang điểm hoa lệ của Thẩm Diên hiện lên vẻ tức

giận, nhìn cặp mắt kia lại thấy chột dạ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa bổn công chúa cho người móc mắt ngươi ra

đấy, bổn công chúa là người đồ hạ tiện như ngươi có thể nhìn thẳng sao?”

Nàng ta ghét nhất là đôi mắt này của Thẩm Xu.

“Đừng tưởng rằng hôm nay bổn công chúa gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ là ngươi

có thể ngồi ăn cùng bàn với bổn công chúa, đừng nói là ngươi, ngay cả mẫu

thân của ngươi cái đồ tiện tì đó ở trước mặt bổn công chúa cũng chỉ đáng

xách giày thôi!”

Nghe vậy, Thẩm Xu chậm rãi thu hồi ánh mắt, bàn tay giấu dưới ống tay áo

không biết khi nào đã nắm chặt thành đấm, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay,

để lại dấu vết hình trăng non mỏng mang theo tia máu.

Nếu không phải trước khi mẫu thân lâm chung dặn dò nàng bất kể thế nào

cũng phải bảo vệ đệ đệ thật tốt, sao nàng có thể mặc kệ cho Thẩm Diên đạp

nàng dưới lòng bàn chân, để nàng ta làm nhục mẫu thân như thế.

Thẩm Xu âm thầm cắn chặt răng, ngón tay tức giận đến phát run.

Bốn năm trước, vì bình an hai nước mà nàng phải đi hoà thân, gả tới Hung Nô

xa xôi, bây giờ hai bên giao chiến, nàng lại trở về Bắc Lâm, trở thành người bị

bỏ rơi, nếu không phải Bùi Vân Khiêm liều mạng bảo vệ nàng, sợ rằng bây giờ

nàng đã thành cô hồn dã quỷ nằm dưới đống cát vàng rồi.

Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Diên, “Bùi Vân Khiêm…” Sao rồi?

Nếu Thẩm Xu không nhắc tới Bùi Vân Khiêm, nàng ta cũng đã quên, hôm nay

không phải là Bùi Vân Khiêm xen vào việc của người khác, cứu Thẩm Xu lên,

có lẽ là Thẩm Xu đã mất mạng, cũng không có ‘phúc khí’ này.

Không chờ Thẩm Xu nói xong, Thẩm Diên đã cười nói, “Hôm nay bổn cung tới

đây để báo tin vui cho tỷ tỷ.

Nói rồi, nàng ta làm bộ làm tịch hành lễ, trong mắt là vẻ vui sướng khi người ta

gặp hoạ không hề che giấu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.