Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 8



Sẵn sàng

Ngoài cửa, Thẩm Xu tinh tế đánh giá phủ đại tướng quân trong truyền thuyết,

tuy rằng không huy hoàng như trong cung nhưng cũng rất khí phái, giăng đèn

kết hoa lụa đỏ khắp nơi.

Nếu nói có gì không đúng, vậy đó chính là khách khứa trong phủ ngày hôm

nay.

Từ sớm Thẩm Xu đã nghe nói Bùi Vân Khiêm không có song thân phụ mẫu, mà

bằng thế lực và địa vị của hắn bây giờ, số người trong triều muốn nịnh bợ hắn

cũng không ít, theo lý là phải khách đến đầy nhà mới đúng, sao nửa cái bóng

dáng cũng không thấy ai?

Thẩm Xu cân nhắc một lúc, vẫn nhấc váy bước vào trong phòng, trang hoàng

bày biện bên trong không khác gì với tân phòng truyền thống.

Trên bàn là nến đỏ, rượu hợp cẩn, trên giường cũng có một chiếc chăn thêu

uyên ương.

Nhìn quanh bốn phía, căn phòng này của Bùi Vân Khiêm không hề xa hoa lãng

phí như nàng tưởng tượng, ngược lại vô cùng cổ xưa trang nhã, trên bàn còn

đặt giấy bút với một bộ tranh chữ chưa hoàn thành.

Nhìn tranh chữ trên tường, ánh mắt Thẩm Xu dừng lại, đó là bức tranh của hoạ

sư nàng sùng bái, tuyệt tác của Cố Yến đại sư, thiên kim khó cầu, không nghĩ

tới lại treo trong phòng Bùi Vân Khiêm.

Nàng nghĩ, người thích Cố Yến đại sư giống mình hẳn là không phải người gian

ác như trong lời đồn.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Xu bỗng thở nhẹ nhàng một hơi, bước chân tới ngồi

ngay ngắn trên giường.

Theo lý mà nói, đại hôn nàng phải dùng quạt che mặt, chờ phu quân dàn xếp

khách khứa xong xuôi sẽ tới đây gỡ quạt xuống rồi cùng nhau uống rượu hợp

cẩn mới tính là kết thúc buổi lễ.

Nhưng hôm nay một người khách trong Bùi phủ cũng không có, trong khoảng

thời gian ngắn hẳn là Bùi Vân Khiêm cũng không trở về.

Thẩm Xu yên lòng ngồi trên giường mơ màng ngủ mất, cũng không biết ngủ từ

lúc nào, đợi lúc nàng tỉnh lại lần nữa đã là giờ Tuất.

Thẩm Xu đỡ trán, từ từ ngồi dậy, một giấc ngủ này cũng thật sâu, đợi tới khi

tỉnh táo, nhìn cảnh tượng trước mặt vẫn không khác gì lúc trước khi ngủ mới

yên lòng, không có ai tới trong lúc nàng ngủ cả.

Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu thử mở miệng thăm dò, “Lâm Lãng.

Lúc đến Chu Tước đã nói đại tướng quân không thích người lạ vào phòng mình,

cho nên Lâm Lãng chỉ có thể ngồi ở ngoài cửa, nghe Thẩm Xu gọi mình, nàng

ấy gội vàng lên tiếng, “Công chúa, nô tỳ ở đây.

Thẩm Xu nhìn thoáng qua bên ngoài, dường như trời đã tối hơn nhiều, nàng

chậm rãi mở miệng, “Bây giờ là giờ nào rồi?”

“Hồi công chúa, vừa tới giờ Tuất.

Nghe vậy, Thẩm Xu rất ngoài ý muốn lại ảo não nâng tay xoa huyệt Thái

Dương, một giấc này ngủ những ba canh giờ, may là Bùi Vân Khiêm chưa từng

trở về, nếu không sợ là quá mất lễ nghi.

Nàng vừa mới ngủ dậy, lúc ngủ thì không cảm thấy gì, bây giờ tỉnh lại bắt đầu

cảm thấy tay chân tê dại.

Thẩm Xu buông quạt tròn trong tay, đỡ mép giường cố gắng đứng lên cử động

chân, trong lòng không hiểu sao buồn khổ, cũng không biết Bùi Vân Khiêm

ném nàng ở đây cả ngày là có ý gì.

Nghĩ vậy, Thẩm Xu đẩy cửa ra ngoài, tuy bây giờ ra ngoài không hợp lễ nghi,

nhưng nàng cũng chỉ ở trong sân thôi, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Thấy Thẩm Xu công khai đi ra, Lâm Lãng kinh hô thành tiếng, “Công chúa, sao

người lại ra đây?”

Thẩm Xu muốn làm gì sao Lâm Lãng có thể ngăn được, nàng nặng nề kéo váy

áo dọc theo trước sân mà đi.

Ban đêm gió lạnh từng cơn, nàng không nhịn được nắm chặt vạt váy, có lẽ đêm

tối quá mức an tĩnh, vậy nên xung quanh có một tiếng động nhỏ thôi Thẩm Xu

cũng nghe thấy rõ.

Đi qua phòng chính là tiểu viện, Thẩm Xu mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang

nói chuyện, nàng không nhịn được dừng bước, tuy trong lòng có chút bất an,

nhưng do dự một lúc vẫn tiếp tục đi tới cánh cửa đang khép hờ kia.

Chẳng lẽ là Bùi Vân Khiêm đang ở đây?

Thẩm Xu rón rén đi tới cửa, ẩn mình trong bóng đêm, chậm rãi thăm dò đầu

nhìn qua, góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng phía bên trong.

Đầu tiên nàng thấy trong tiểu viện có hai người, một người mặc y phục đỏ

chính là Chu Tước hôm nay thay Bùi Vân Khiêm đón dâu, một người khác mặc

đồ đen từ đầu tới chân, nếu đoán không lầm, đây chính là phụ tá đắc lực còn

lại của Bùi Vân Khiêm – Tần Tuần.

Mà trên mặt đất có hắc y nhân đang nằm, không thể thấy rõ mặt nhưng lại

nhìn ra cả người hắn ta toàn máu, hơi thở thoi thóp.

Sau đó chỉ thấy một tay người nọ cầm kiếm, khớp xương rõ ràng, làn da trắng

lạnh, thủ đoạn dứt khoát, thanh kiếm lập tức đâm sâu vào ngực người nằm

trên mặt đất, rút ra trong nháy mắt, máu tươi lại ào ạt chảy ra, hắc y nhân kia

cuối cùng không còn nhúc nhích nữa.

Thẩm Xu theo bản năng giơ tay che miệng che mũi, sợ mình sẽ phát ra âm

thanh kinh động người bên trong.

Tiếp theo, nàng nhìn về phía người cầm thanh kiếm kia, sau khi thấy rõ người

đó là ai, Thẩm Xu càng sợ hãi không thôi.

Người nọ cầm kiếm đứng trong tiểu viện, gió nhẹ nhàng thổi bay vạt áo của

hắn, mái tóc hỗn độn, đứng từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.