Nhìn dáng vẻ mơ màng của Vệ Linh, Lộc Kim Triều cũng đoán được đầu óc cô
ấy lúc này không tỉnh táo cho lắm. Vì vậy, nhiều câu hỏi cô không vội gặng hỏi
ngay mà chỉ xin thông tin liên lạc, hẹn gặp nhau vào hôm sau ở trung tâm
thành phố.
Nhà ga ngầm vẫn rộng lớn và vắng lặng như thường lệ, nhưng dù chỉ mới trải
qua hai nhiệm vụ sân ga, mỗi lần trở về nơi này — dù lạnh lẽo như một thế giới
khác — Lộc Kim Triều vẫn không khỏi cảm thán: Cái không gian trống rỗng của
nhà ga này lại có thể đem đến cho hành khách cảm giác an toàn.
Ít nhất, đứng ở nơi này sẽ khiến họ nảy sinh cảm giác: đã an toàn trở lại với
thực tại.
“Vậy tôi đi trước đây, mai gặp lại”
Vệ Linh khẽ vẫy tay chào, cơ thể mỏi mệt như sắp lịm đi bất cứ lúc nào, rồi
loạng choạng rời khỏi nhà ga.
Khi Lộc Kim Triều trở về ký túc xá, bạn cùng phòng của cô đã đi học, nhưng
điện thoại thì yên tĩnh lạ thường — không có ai nhắn hỏi vì sao cô lại nghỉ học,
thậm chí dù có điểm danh, giáo viên cũng không phát hiện ra cô vắng mặt.
Thân phận hành khách đã vô hình trung tạo nên một lớp ngăn cách giữa cô và
những người xung quanh. Lớp ngăn cách ấy vừa mang lại sự tiện lợi, nhưng
cũng khiến cô nhận ra sâu sắc một điều:
Cô đã khác với tất cả những người bên cạnh.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Chỉ cần còn sống và hoàn thành từng nhiệm vụ một,
rồi sẽ có cách rời khỏi con tàu này thôi”
Đầu óc mệt lả vừa được thả lỏng, chưa đến mười giây, Lộc Kim Triều đã chìm
sâu vào giấc ngủ.
Cô nghĩ lần này sẽ ngủ rất lâu, giống như sau nhiệm vụ lần trước, nhưng chỉ
mới sáu, bảy tiếng đồng hồ, cô đã tự tỉnh dậy.
Lộc Kim Triều nhìn đồng hồ, lông mày lập tức cau lại.
Sáu bảy tiếng — với nhiều người thì đó là một giấc ngủ bình thường, nhưng cô
vừa trở về từ sân ga, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, ít nhất cũng phải
ngủ mười tiếng mới phải.
Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy, cô không hề cảm thấy thư thái, ngược lại vẫn vô
cùng mệt mỏi, vai còn nhức nhối như thể mang vác vật nặng suốt thời gian
dài, đầu óc cũng âm ỉ đau.
Bạn cùng phòng đã quay lại, thấy cô thức dậy thì chạy tới bắt chuyện. Trong
lúc trò chuyện, vô tình chạm vào mu bàn tay cô.
“Ơ? Tiểu Lộc, sao tay cậu lạnh thế? Bị ốm à?”
Lạnh sao?
Lộc Kim Triều không có cảm giác, nhưng cô cũng nhận ra — cảm giác lạnh giá
không tan biến và mệt mỏi kéo dài này, có lẽ liên quan đến vụ giao dịch với
tấm da dê.
Cô đành thuận theo lời bạn, bảo mình đang bị bệnh.
Lúc rửa mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, Lộc Kim Triều chợt cảm thấy có chút
khó chịu lạ thường.
Gương mặt trong gương. không biết vì sao lại khiến cô cảm thấy có gì đó
không ổn.
Ngũ quan vẫn như cũ, không có thay đổi rõ ràng, nhưng nhìn vào. cứ thấy
không đúng.
Cô không rõ là thật sự có vấn đề, hay chỉ là cảm giác chủ quan.
Nhưng rõ ràng, giao dịch với tấm da dê đã gây ra ảnh hưởng rất lớn lên cô.
“Xem ra phải nghĩ cách giải quyết sớm thôi”
Cơn mệt mỏi có thể tạm gác lại, nhưng cảm giác xa lạ với chính mình trong
gương khiến Lộc Kim Triều thấy bất an hơn bất cứ điều gì khác.
Cô mở điện thoại, đặt vé máy bay về quê, sau đó đến chỗ hẹn gặp Vệ Linh như
đã nói.
Khi gặp lại, khí sắc của Vệ Linh đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là trong ánh mắt vẫn
chưa khôi phục được vẻ linh động như trước khi tham gia nhiệm vụ Mất Kiểm
Soát.
Vừa ngồi xuống, Vệ Linh đã không kiềm được mà bắt đầu phàn nàn:
“Tôi mơ cả một ngày trời luôn á! Trong mơ cứ tỉnh ra khỏi ảo giác, rồi phát hiện
vẫn đang trong ảo giác. đúng là tra tấn chết tôi!”
“Qua lần này, tôi cảm thấy phải tìm cách kiếm một món vật phẩm linh dị có thể
chống lại ảo giác mới được”
“Thậm chí bây giờ ngồi ở đây, trong đầu tôi vẫn cứ có tiếng tự nhủ: ‘Chuyện
này có thật không? Mình thực sự ra ngoài được rồi sao? Hay vẫn còn trong ảo
giác?’”
Nghe xong, Lộc Kim Triều chỉ lặng thinh — đúng là triệu chứng PTSD của Vệ
Linh còn nghiêm trọng hơn cô tưởng.
“Vật phẩm linh dị. thì kiếm ở đâu được nhỉ?” cô hỏi.
Vệ Linh tất nhiên biết rõ, hôm nay Lộc Kim Triều hẹn gặp là để hiểu thêm về
thế giới của hành khách và nhiệm vụ. Trước khi trả lời, cô vẫn không nhịn được
cảm khái:
“Hôm nay tỉnh dậy, tôi nhớ lại lời chị nói. vẫn thấy như đang mơ vậy”
“Chị mới tham gia hai nhiệm vụ thôi mà, sao có thể. như thế được?”
Nói xong, cô cũng không dài dòng thêm:
caphtml]
“Vật phẩm linh dị chỉ có một nơi duy nhất có thể sinh ra — đó là bên trong sân
ga”
“Thông thường đều là những thứ có liên quan đến quỷ, ví dụ như đĩa CD được
đồn là có hồn ma cư ngụ, sợi dây thừng mà quỷ dùng để treo cổ trước khi
chết, radio trong nhà của quỷ lúc còn sống…”
“Còn có tóc của quỷ, quần áo quỷ từng mặc, điện thoại từng được quỷ gọi đến
vv”
“Chỉ cần có tính chất linh dị, dính dáng đến quỷ thì đều có khả năng trở thành
vật phẩm linh dị”
Vệ Linh vừa nói vừa bổ sung:
“Những thứ tôi kể chỉ là một phần. Vật phẩm linh dị muôn hình vạn trạng. Sân
ga cấp càng cao thì càng có khả năng xuất hiện vật phẩm linh dị. Cấp thấp thì
ví dụ như một sân ga cấp Đinh từng sản sinh ra tro hương rất hữu dụng”
“Còn cấp cao hơn. nghe nói có hành khách cấp Một từng sở hữu ngón tay
của một con quỷ vô cùng mạnh mẽ, gặp nguy hiểm chỉ cần xé một phần phong
ấn trên ngón tay, chỉ dựa vào hơi thở của con quỷ đó cũng có thể cứu mạng.
Có điều. không ai biết cái giá phải trả là gì”
Về sau, Vệ Linh tiếp tục nói về cách nhận biết một món đồ có phải vật phẩm
linh dị hay không, làm sao mang chúng ra khỏi sân ga, vv… Điều quan trọng
nhất cô nhấn mạnh là:
“Một số vật phẩm linh dị mạnh mẽ, bản thân chúng chính là một con quỷ, hoặc
là một phần của quỷ”
“Cho nên nhất định phải hết sức cẩn thận khi sử dụng. Đừng nghĩ chúng là đạo
cụ tiện lợi như trong tiểu thuyết”
Nhất Tiếu Hồng Trần
— Bản thân chính là một con quỷ?
Điều đó khiến Lộc Kim Triều lập tức nghĩ tới tấm da dê.
Nhưng cô không nói thêm, mà chuyển chủ đề hỏi:
“Vậy mấy hạng ghế trên vé tàu có ý nghĩa gì?”
“À, cái đó dùng để phân cấp hành khách đấy”
“Dựa theo những gì tôi biết, tổng cộng có năm cấp bậc: từ vé không ghế dành
cho người mới, đến ghế hạng 3 – 2– 1, và cao nhất là hành khách đặc cấp”
Khi nhắc đến hai chữ “đặc cấp”, ngữ khí của Vệ Linh trở nên trịnh trọng hơn
hẳn.
“Cấp bậc trên vé tàu thể hiện mức tàu cao nhất mà hành khách đó có thể lên
được”
“Cấp Đinh là cao nhất — và cũng là cấp có tỷ lệ tử vong cao nhất”
“Còn hành khách đặc cấp. tôi vẫn chưa từng gặp. Nghe nói trạm Vân Thành
của chúng ta chỉ có chừng hai ba người là đặc cấp thôi”
“À đúng rồi, chắc chị chưa biết đâu”
“Trạm Vân Thành hiện tại chỉ có khoảng hơn ba trăm hành khách còn sống. Dĩ
nhiên, nếu tính cả những người đã chết thì không biết sẽ là bao nhiêu”
“Trạm chúng ta. chỉ là một trạm nhỏ thôi”
“Nghe nói những trạm lớn, chỉ riêng hành khách cấp phổ thông đã có vài ngàn
người, còn hành khách đặc cấp thì có thể đủ ngồi một bàn họp”
Vệ Linh nói, trong giọng lộ ra vài phần ngưỡng mộ. Lộc Kim Triều nghĩ thầm —
chắc cô ấy đang ngưỡng mộ hai chữ “đặc cấp” kia.
“Còn về việc thăng cấp, thông thường phải hoàn thành ít nhất ba lần nhiệm vụ
sân ga ở cấp hiện tại, sau đó mới có khả năng được thăng cấp”
Nói tới đây, ngữ khí của Vệ Linh có chút nghi hoặc, bởi sự xuất hiện của Lộc
Kim Triều đã phá vỡ quy tắc thông thường.
Cô còn nói thêm nhiều điều, cuối cùng đưa cho Lộc Kim Triều một địa chỉ diễn
đàn:
“Đây là nơi giao lưu giữa các hành khách của trạm Vân Thành, cố gắng hạn
chế gặp mặt người lạ ngoài đời, bởi vì. chị đâu biết họ là người thế nào, đang
nghĩ gì”
“Ngay cả khi hành khách phạm pháp, vì có tàu bảo hộ, cũng rất khó để thật sự
bị xử lý”
Cô nhắc nhở:
“Ở trên tàu càng lâu, càng ít người giữ được tâm tính bình thường”
Nói xong mấy chuyện nghiêm túc, Lộc Kim Triều bèn tò mò hỏi:
“Cô ngưỡng mộ đặc cấp đến vậy sao?”
Vệ Linh gật đầu: “Phải rồi, bởi vì hành khách đặc cấp. rất mạnh!”
“Họ có năng lực đối đầu, thậm chí áp chế quỷ!”
“Và quan trọng nhất — vé tàu đặc cấp, có một đặc quyền mà ai ai cũng mơ ước
có được”