“Đặc quyền?”
“Đúng vậy” Vệ Linh hạ thấp giọng: “Đối với hành khách, đây là đặc quyền mà ai
cũng khao khát có được. Mà thậm chí dù không phải hành khách, người
thường cũng sẽ muốn sở hữu”
“Chết mà vẫn có thể sống lại!”
Sống lại sau khi chết?!
Trong mắt Lộc Kim Triêu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô không ngờ “đặc
quyền” mà cô ấy nói tới lại là điều này.
“Có được vé xe hạng đặc biệt, đồng nghĩa với việc có thêm một mạng nữa”
Lộc Kim Triều hơi tò mò:
“Chẳng lẽ chỉ có vé xe mới làm được như vậy? Những vật phẩm linh dị khác thì
không sao?”
Vệ Linh lắc đầu:
“Không được”
“Dù là vật linh dị mạnh đến đâu, cũng chỉ giúp giảm bớt khả năng tử vong thôi.
Ngoài vé xe, chưa từng có vật linh dị nào có thể khiến người chết thật sự
sống lại”
“Dù có một số vật linh dị tuyên bố rằng có thể phục sinh, nhưng người được
phục sinh. hoàn toàn không còn là con người nữa!”
“Chỉ có vé xe, nó có thể khiến con người sống lại một cách hoàn chỉnh, không
thiếu thứ gì”
“Và điều quan trọng là, nó không cần người dùng chủ động kích hoạt”
“Tất nhiên, quyền năng của nó không chỉ có mỗi hồi sinh. Hoặc nói đúng hơn,
‘hồi sinh’ là điều mà hành khách khao khát nhất”
“Chị cũng có thể chủ động xé tấm vé trong khoảnh khắc sinh tử, đổi lấy một cơ
hội đánh cược tất cả”
“Nói tóm lại, có được vé xe hạng Đặc cấp, là có được khả năng sửa sai, có
được nhiều khả năng hơn để sống sót”
Vệ Linh chậm rãi nói:
“Hơn nữa còn có lời đồn rằng, ‘đặc cấp’ là cấp bậc cao nhất của vé xe. Mà vượt
qua cấp bậc ấy. có lẽ sẽ không còn là hành khách nữa”
“Không còn là hành khách nữa? Ý gì?”
“Không rõ” Vệ Linh lắc đầu, “Tôi chỉ từng nghe nói vậy thôi, nhưng nghe qua là
biết sẽ là một chuyện rất quan trọng. Chỉ là. chuyện đó quá xa vời với tôi rồi.
Mục tiêu hiện tại của tôi, là trước tiên phải có được một năng lực phù hợp”
Một khái niệm mới lại được đưa ra.
Lộc Kim Triều để ý thấy Vệ Linh từng nhắc đến việc người có vé xe hạng đặc
cấp sẽ có năng lực đối kháng với quỷ, chắc chắn có liên quan đến cái gọi là
“năng lực” kia.
Thấy cô có vẻ không hiểu, Vệ Linh bèn giải thích:
“ Chắc chị cũng nhận ra rồi—người thường thì hoàn toàn không thể đối đầu với
quỷ, nói gì đến phản kháng, ngay cả sống sót đã là cực kỳ khó khăn”
“Chúng ta chỉ có thể dựa vào vật phẩm linh dị, miễn cưỡng sống sót qua các
cuộc tấn công của chúng”
“Dù vậy, cũng chỉ là cầm cự được thôi”
Quả thật, Lộc Kim Triều đã sớm thấu hiểu điều đó qua hai lần thực chiến.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Nhưng nếu có năng lực đặc biệt, thì lại là chuyện khác”
“Ờm. chị từng xem tiểu thuyết hay phim ảnh chứ?” Vệ Linh suy nghĩ một lát
rồi tìm cách ví dụ, Lộc Kim Triều nghe vậy thì gật đầu.
“Trong đó chẳng phải có những nhân vật như linh môi, đạo sĩ, vu nữ, âm dương
nhãn hay mấy khả năng kỳ quái khác sao?”
“Kiểu kiểu vậy đó. Những thứ đó thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong các trạm
dừng đặc biệt, thường là những trạm cấp cao”
“Trạm cấp Đinh gần như không có, cấp Bính thì đôi khi mới có”
“Trong các trạm kiểu đó, hành khách sẽ được chia ngẫu nhiên vào những vai
trò khác nhau, một số vai trò sẽ đi kèm năng lực đặc thù”
“Nếu chị sống sót qua nhiệm vụ với vai trò đó, và nộp một khoản tiền mua
mạng để mua lấy mệnh cách của vai trò ấy, thì từ đó về sau chị sẽ thực sự sở
hữu năng lực đó!”
“Còn làm được thế luôn hả?”
“Đúng vậy!” Vệ Linh gật đầu:
“Ở Trạm Vân Thành của tụi mình, có một người hiện là Thiên Sư đấy! Nghe nói
cô ấy lấy được mệnh cách Thiên Sư từ một trạm dừng có bối cảnh Hongkong
thế kỷ trước. Thiên Sư đấy, là mệnh cách mạnh mẽ cực kỳ luôn!”
Ngữ khí cô ấy tràn đầy ngưỡng mộ.
Lộc Kim Triều hỏi tiếp câu mà cô cho là mấu chốt:
“Mệnh cách chỉ có thể có một thôi à? Hay là có thể mua nhiều cái?”
“Chỉ được một cái thôi” Vệ Linh trả lời chắc chắn.
“Dù sao thì chị đã mua mạng rồi, mà mạng người chỉ có một, nên mệnh cách
đương nhiên cũng chỉ có thể là một”
“Nếu đã mua mệnh cách rồi, thì sau này sẽ không được phân vào vai trò đặc
biệt nữa. Vậy nên có người khuyên rằng nếu chưa chắc chắn thì đừng mua vội,
nhưng cũng có người nói, có một cái còn hơn không”
“Dù sao thì, ai biết được liệu có chết ở trạm kế tiếp không chứ?”
“Tôi thấy mấy người cứ suốt ngày rao giảng chuyện ‘phải cẩn trọng’ ấy, chẳng
qua là sợ bị người khác mua hết mệnh cách tốt thôi. Đến nước này rồi mà còn
do dự, chẳng phải là sợ chết chưa đủ sớm à?”
Giọng điệu của Vệ Linh rõ ràng tràn đầy bất mãn với những người khuyên
người khác nên cẩn thận.
Lộc Kim Triều nghe vậy, điều khiến cô để tâm lại là: “Mệnh cách có giới hạn
sao?”
“Chuyện đó thì tôi cũng không rõ lắm” Vệ Linh lắc đầu: “Trạm Vân Thành của
tụi mình quá nhỏ, người có được mệnh cách cũng không nhiều. Mà giữa các
trạm thành phố với nhau thì thông tin lại cực kỳ ít ỏi, không hiểu sao ai cũng
không muốn giao lưu chia sẻ gì cả, thành ra thông tin chúng ta biết thật sự rất
ít”
“Theo những chia sẻ từ tiền bối trên diễn đàn của mình, phần lớn mệnh cách
đã biết đều không phải độc nhất, nhưng cũng có vài loại rất đặc biệt, đến giờ
chỉ xuất hiện đúng một lần. Tôi đoán cái này chắc giống như mấy game rút thẻ
ấy?”
“Kiểu như thẻ SSR siêu hiếm thì chỉ có một, còn mấy thẻ khác thì có thể rút ra
nhiều lần chẳng hạn”
Vệ Linh chỉ đang suy đoán, còn thực tế có đúng như vậy hay không thì cô cũng
không dám chắc.
“Hiểu rồi”
— Một mệnh cách đủ mạnh, liệu có khả năng chống lại tấm da dê kia không?
Trước khi bị nó nuốt chửng toàn bộ linh hồn, cô nhất định phải thử mua cho
mình một mệnh cách.
Chấm dứt cuộc trò chuyện với Vệ Linh, Lộc Kim Triều lập tức lên đường về quê
cũ.
Từ sau khi cha mẹ đột ngột qua đời mấy năm trước, cô chưa từng quay lại đó.
Lúc này nhớ lại, những ký ức về thị trấn nhỏ ấy dường như đã trở nên vô cùng
mơ hồ.
Lộc Kim Triều không rõ là vì thời gian trôi qua khiến ký ức mờ nhạt, hay là bị
tấm da dê kia âm thầm ảnh hưởng.
Khi cô vượt qua nhiều chặng đường, đổi đủ loại phương tiện để về lại quê nhà,
nhìn thấy con phố quen thuộc, những ký ức mơ hồ ấy dường như lại chầm
chậm trở về.
Thị trấn nơi cô từng sống không hẳn là hẻo lánh, dân số cũng không ít. Dù
được gọi là “trấn”, nhưng thực chất là khu vực giao thoa giữa nông thôn và đô
thị. Trong những năm gần đây cũng có phát triển, các cơ sở vật chất và công
trình cũng khá đầy đủ, thậm chí có nhiều chuỗi trà sữa nổi tiếng mọc lên san
sát ven đường.
Nhưng nơi này cũng chẳng thể gọi là phồn hoa gì, suốt hơn hai mươi năm mà
gần như chẳng thay đổi bao nhiêu, so với những vùng nghèo khổ tương đương
ngày trước thì nơi đây phát triển chậm chạp đến đáng ngạc nhiên.
Nghe nói là có lý do khách quan nào đó khiến nó rất khó phát triển, còn cụ thể
là gì thì Lộc Kim Triều cũng chưa từng tìm hiểu.
Nhà cô bây giờ là một căn nhà tự xây, nhưng khi cô còn rất nhỏ — trước khi
học cấp ba — gia đình cô vẫn sống trong căn nhà đất xây bằng gạch và bùn.
Sau này ở khu đó bắt đầu giải tỏa quy hoạch, căn nhà cũ bị phá đi, đền bù
được một phần đất, rồi mới xây nên căn nhà tự cất hiện giờ.
Và tấm da dê. chính là từ một con dê nhỏ từng được nuôi phía sau căn nhà
đất ấy mà ra.
Trong ký ức, lúc cô khoảng mười hai tuổi, con dê nhỏ đó đã mắc bệnh rồi
chết.
Khi ấy cô rất yêu quý nó, đã khóc lóc rất dữ.
Cha mẹ thấy vậy bèn cắt lấy một miếng da dê, làm thành bùa hộ thân cho cô,
nói rằng chỉ cần còn giữ nó bên người, con dê nhỏ ấy sẽ luôn luôn ở bên cô.
Dù nhớ lại thế nào đi nữa. trong ký ức, nó cũng chỉ là một con dê bình thường
đến không thể bình thường hơn.