Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 30



Sẵn sàng

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Xu như đông cứng lại, hàng mi run run, theo bản

năng quay đầu lại.

Chỉ thấy ở hành lang dài phía bên kia, Bùi Vân Khiêm đang khoanh tay đứng

nhìn, trên mặt không có bất kì biểu tình gì, toàn thân lạnh lẽo khiến người ta sợ

hãi, đôi con ngươi lạnh lùng đáng kinh ngạc.

Bùi Vân Khiêm.

Không phải hôm nay sáng sớm hắn đã xuất phủ có việc rồi sao, tại sao bây giờ

lại xuất hiện ở đây?

Thẩm Xu ngây người đứng tại chỗ, dường như hắn luôn có thể xuất hiện đúng

lúc nàng đang ở trong tình thế nguy cấp, nhưng chẳng phải hắn đang tức giận

với nàng sao?

Nghĩ thế, trong lòng Thẩm Xu ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời không biết

tay chân nên đặt nơi nào, mãi cho đến khi người nọ tới gần nàng mới phản ứng

lại, ngẩng đầu khẽ gọi một tiếng, “Tướng quân?”

Bùi Vân Khiêm rũ mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhàn ‘ừm’ một tiếng che nàng ở

sau, dư quang liếc Thẩm Việt ở phía sau, ánh mắt có chút mất tự nhiên nhưng

một lát sau đã giấu đi.

Rồi sau đó, một lần nữa ánh mắt hắn dừng trên người Thẩm Diên, giọng nói

lạnh lùng không mang theo chút phập phồng, “Công chúa còn chưa trả lời, vừa

rồi ngươi muốn làm gì phu nhân của bổn tướng quân?”

Biểu tình Thẩm Diên cứng đờ, nháy mắt trắng bệch.

Rõ ràng Bùi Vân Khiêm mới là thần tử, nhưng hôm nay bị hắn hỏi chuyện,

Thẩm Diên lại không tự giác sợ tới mức run rẩy, một chút tự tin cũng không có.

Không khí nháy mắt rơi vào im lặng, hai bên giằng co.

Thẩm Diên cúi đầu sắc mặt trắng bệch, đoàn người phía sau nàng ta cũng cúi

gằm mặt xuống, thở mạnh cũng không dám, hận không thể lập tức đào hố rồi

chui vào đó, sợ Bùi Vân Khiêm không vui thì bọn họ tới số.

Thấy Thẩm Diên không nói lời nào, Cố Bắc Kỳ ở một bên cân nhắc nửa ngày

mới bất đắc dĩ bước ra hoà giải, nhưng ngại sự uy h**p của Bùi Vân Khiêm, hắn

cũng chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người, vừa nghĩ không nên chọc giận sát

thần này, lại muốn cố làm cho qua chuyện này.

Một lúc lâu sau, Cố Bắc Kỳ cười nói, “Bùi tướng quân hiểu lầm rồi, chẳng qua là

Kính An công chúa và Linh An công chúa chơi đùa với nhau chút thôi”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, con dao sắc bén trong mắt không hề

giảm bớt, lạnh lùng nhìn qua, “Bổn tướng quân có để ngươi nói chuyện chưa?”

Nụ cười lấy lòng của Cố Bắc Kỳ cứng lại, làm trò trước mặt nhiều người như

vậy, không ngờ Bùi Vân Khiêm lại không để lại mặt mũi cho hắn ta.

Cố Bắc Kỳ nhíu mày, không nói đến phía sau còn có một đống hạ nhân đứng

nghe, huống hồ gì Thẩm Diên cũng đứng nhìn bên cạnh, nói sao thì hắn cũng

đường đường là Thế tử gia, nếu không phản bác một vài câu thì chẳng phải là

quá hèn nhát sao.

Nghĩ vậy, Cố Bắc Kỳ nuốt nức miếng, to gan mở miệng.

“Cho dù hai vị công chúa có mâu thuẫn thì cũng là chuyện của hoàng thất, dù

sao Kính An công chúa cũng là kim chi ngọc diệp, Bùi tướng quân vẫn là

không nên… đi quá giới hạn”

Nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm càng ngày càng trở nên âm trầm, Cố Bắc Kỳ càng

nói không được tự tin.

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm không để bụng cười nhạt một tiếng, cong môi lần nữa

ngước mắt nhìn qua, sự lạnh lùng trong mắt không giảm, ngữ khí mang theo

cuồng vọng đã có sẵn từ khi sinh ra.

“Thê tử của Bùi Vân Khiêm ta, với hoàng thất Thẩm thị có liên quan gì?”

Nói rồi hắn híp mắt mang theo nguy hiểm, khoé miệng không che giấu khinh

thường, giọng nói là sự uy nghiêm không ai có thể xía vào.

“Đi quá giới hạn? Ngươi thì là ai chứ? Khi nào tới lượt ngươi dám khoa tay múa

chân trước mặt bổn tướng quân?”

Bùi Vân Khiêm từng bước ép sát, sau lưng Cố Bắc Kỳ đã cảm thấy vô cùng

lạnh lẽo, lời tới bên miệng cũng không dám nói gì nữa.

Hắn ta có dự cảm, chỉ cần hắn ta nói thêm một chữ nữa thôi là ánh mắt Bùi

Vân Khiêm có thể xẻo thịt hắn mất.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm liếc hắn ta thêm cái nữa, không hề che giấu sự khinh

thường trong mắt.

Nếu là ngày thường, bây giờ đứng ở đây, một người đáng để xách giày cho hắn

cũng không có, hắn chỉ mới tới muộn một chút thôi mà lại có người dám ăn

gan hùm mật gấu dám động tới người của hắn, thật sự coi Bùi Vân Khiêm hắn

là người chết rồi sao?

Rõ ràng đã tới gần tháng tư xuân về hoa nở, nhưng lúc này những người đứng

trong hành lang dài đều cảm thấy lạnh buột sống lưng, gió rét từng đợt.

Mà Thẩm Diên ở một bên sớm đã run chân, nghe câu tiếp theo của Cố Bắc Kỳ

càng tức giận mà không thể bộc phát, đều nói tửu tráng túng nhân đảm*, hôm

nay sao chưa uống rượu mà lại không mang theo đầu óc như thế chứ?!

(*uống rượu vào sẽ khiến người ta to gan hơn)

“Nếu công chúa không chịu nói, vậy thì để cung nữ kia thay ngươi nói”

Bùi Vân Khiêm lạnh lùng liếc Hương Thảo đứng ở một bên, “Không bằng ngươi

nói xem, vừa rồi Kính An công chúa muốn làm gì?”

Nghe vậy, cả người Hương Thảo cứng đờ, đôi chân mềm nhũn quỳ xuống đất.

Bùi Vân Khiêm cười nhạt, “Hỏi thì trả lời, hành lễ lớn như vậy làm gì? Bổn

tướng quân cũng không ăn ngươi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.