Trong lòng Thẩm Xu khó hiểu, không đợi nàng mở miệng, Thẩm Diên đã nói
tiếp, “Đừng tưởng rằng gả vào phủ tướng quân là ngươi có chỗ dựa”
Nói đến đây, khoé miệng Thẩm Diên mang theo vẻ đắc ý, nói với cung nữ đi
bên cạnh, “Nếu như bổn cung nhớ không lầm, Bùi Vân Khiêm kia chẳng qua
cũng chỉ là con của một tiện nhân thấp hèn, phải không Hương Thảo?”
Nghe thấy Thẩm Diên nhắc tới mình, cung nữ tên Hương Thảo lập tức phụ hoạ,
“Công chúa nói phải, chẳng qua cũng chỉ là con của một tỳ nữ, sao có thể so
được với công chúa cành vàng lá ngọc”
Trong mắt Thẩm Xu xẹt qua một chút sắc bén, vẻ lạnh lẽo trong mắt không
giảm mà ngược lại còn tăng, không biết vì sao, nghe thấy Thẩm Diên nhục nhã
hạ thấp Bùi Vân Khiêm so với khi nghe thấy nàng ta coi thường làm nhục mình
còn chói tai hơn.
Không nhắc tới ân huệ cả hai đời của Bùi Vân Khiêm với nàng, bây giờ hắn đã
là phu quân của nàng, há có thể để Thẩm Diên khinh thường như vậy!
Cung nữ Hương Thảo kia vừa dứt lời lập tức nghe được một tiếng bạt tai thanh
thuý vang lên trong hành lang dài.
Tiếng tát đó vô cùng vang dội khiến những người vây xem phải hít một ngụm
khí lạnh, bọn họ không nghĩ tới Linh An công chúa ngày thường nhu nhược yếu
đuối ai cũng có thể bắt nạt cũng có lúc giơ tay đánh người.
Mấu chốt chính là, cái tát kia ra tay vô cùng sắc bén, cho tới khi mọi người
phản ứng kịp, cung nữ kia đã bị tát lệch mặt ngã xuống đất, rất nhanh trên mặt
đã in rõ năm ngón tay.
Cung nữ tên Hương Thảo kia đột nhiên không kịp phòng bị bị ăn một cái tắt,
sau khi tỉnh táo lại trong mắt hiện lên vẻ khó tin, ngày thường ả ta ỷ vào Thẩm
Diên mà thường xuyên bày mưu tính kế khinh nhục Thẩm Xu, bây giờ đột nhiên
bị tát như vậy làm sao ả ta có thể nuốt trôi cục tức này.
Mà trước mặt mọi người, ả ta chỉ có thể giận mà không nói, trông mong nhìn
Thẩm Diên, trông ngóng Thẩm Diên có thể đánh trả, thay ả ta xả cơn giận
này.
Mọi người đều bị hành động của Thẩm Xu doạ sợ không nhẹ, một lúc sau
Thẩm Diên mới phản ứng lại, giọng nói chua ngoa, “Thẩm Xu! Ai cho ngươi lá
gan dám đánh người trong cung của bổn cung!”
Thẩm Xu thu hồi tay, lông mày giãn ra, khoé miệng mang theo ý cười nhàn
nhạt, “Đường đường là Trấn Quốc Đại tướng quân của Bắc Lâm há lại để một
cung tì nhỏ nhoi bàn luận thân thế? Hạ nhân không hiểu chuyện thì cũng thôi
đi, bổn cung ra tay giáo huấn cũng là suy nghĩ thay cho muội muội”
Nói rồi, Thẩm Xu ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Thẩm Diên một cái, ngữ khí
nhu hoà trước sau như một, nhưng trong lời nói lại mang theo uy h**p nhàn
nhạt, “Lời này nếu như bị người có tâm tư nghe thấy, tính tình Bùi tướng quân
hẳn là muội muội cũng từng nghe nói rồi, đến lúc đó nháo ra mạng người thì
không tốt lắm, muội muội nói có đúng không?”
Trên mặt Thẩm Diên hiện lên vẻ hoảng loạn, thanh danh Trấn Quốc đại tướng
quân Bùi Vân Khiêm tàn nhẫn độc ác không ai chưa từng nghe, ngay cả hoàng
huynh của nàng ta cũng phải nể mặt kẻ điên không muốn sống này ba phần.
Mới vừa rồi, nàng ta chỉ muốn nhục mạ Thẩm Xu, tình thế cấp bách nhất thời
không nhịn được nói ra thân thế Bùi Vân Khiêm.
Toàn bộ kinh thành này có ai không biết thân thế chính là vảy rồng lớn nhất
của Bùi Vân Khiêm, không thể nói tới cũng không thể nhắc tới.
Từ trước tới giờ, bất kể người nào dám bàn tán thân thế Bùi Vân Khiêm trước
mặt mọi người trong vòng ba ngày đều chết oan uổng, không ai là ngoại lệ.
Nghe lời Thẩm Xu nói xong, sắc mặt Thẩm Diên trách bệch, nghĩ thôi cũng sợ.
Nhưng hôm nay lời nàng ta nói Thẩm Xu đều nghe thấy rõ ràng, nếu như Thẩm
Xu nói với Bùi Vân Khiêm…
Nghĩ vậy, Thẩm Diên điều chỉnh hô hấp, khoé miệng lộ ra nụ cười còn khó coi
hơn cả khóc, cười mỉa, “Việc nhỏ như thế, tỷ tỷ hà tất gì phải nổi giận, hạ nhân
không hiểu chuyện trở về bổn cung trách phạt là được”
Thẩm Xu chậm rãi ngước mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Diên, trịnh trọng
nói, “Bùi Vân Khiêm là phu quân của ta, người khác nhục mạ hắn với ta mà
nói không phải là chuyện nhỏ”
Thấy Thẩm Xu không nghe lời mình nói, ngược lại còn phản bác ý kiến của
mình, Thẩm Diên cảm thấy mất hết mặt mũi.
Dù sao bây giờ Bùi Vân Khiêm cũng không có khả năng xuất hiện tại đây, nàng
ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Thẩm Xu, bổn cung nói tốt với ngươi, ngươi đừng có không biết xấu hổ.
Bùi Vân Khiêm hắn ta dù sao cũng chỉ là thần tử mà thôi! Chẳng lẽ bổn cung
không thể nói?”
“Cho dù là thần tử cũng đường đường là Trấn Quốc đại tướng quân, sao có thể
để mặc ngươi làm càn?”
Hai người đối chọi gay gắt, rõ ràng số người sau lưng Thẩm Diên nhiều hơn
nhưng về mặt khí thế lại thua Thẩm Xu vài phần.
Thẩm Diên bực bội, Thẩm Xu của ngày hôm nay đúng là khiến nàng ta mở
mang tầm mắt.
“Nếu hôm nay bổn cung không dạy dỗ ngươi, làm ngươi biết thế nào là tôn ti
trật tư, vậy bổn cung sẽ không phải là Kính An công chúa nữa!”
Nói rồi, Thẩm Diên nhanh chóng bước tới trước mặt Thẩm Xu, giơ tay lên mà
chưa kịp hạ xuống đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nàng ta, mà bàn
tay giơ giữa không trung cũng thu về trong nháy mắt, trên tay sưng đỏ.
Thẩm Diên đau đớn che cái tay của mình lại, vẻ mặt dữ tợn vừa định mở miệng
mắng chửi người, nhưng khi nhìn thấy người đang đi tới lại vội vàng nuốt lời
nói đã tới bên miệng, đồng thời trong mắt mang theo vài phần sợ hãi và khó
tin.
Không đợi Thẩm Xu phản ứng lại, nửa viên đá cuội đã lăn tới bên cạnh chân
nàng.
Tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, ngữ khí bình đạm
không chút gợn sóng nhưng lại khiến người ta cảm thấy có sát khí, vô cùng
đáng sợ.
“Kính An công chúa phô trương như thế là muốn làm gì với phu nhân của bổn
tưởng quân?”