Người con gái tháo mũ bảo hiểm, mái tóc dài buông xõa như thác, rơi xuống
tận thắt lưng, để lộ một gương mặt rực rỡ và sắc sảo khiến người ta không thể
rời mắt.
Cô dùng mũi chân đá nhẹ chân chống, dựng chiếc xe vững vàng rồi thản nhiên
bước xuống, thuận tay đặt mũ bảo hiểm lên đầu xe. Tay khẽ vén mái tóc hơi
rối, vẻ mặt lạnh nhạt, bước về phía cửa quán bar.
Từng động tác của cô đều lưu loát như nước chảy mây trôi, không hề có chút
điệu đà thừa thãi nào, ngược lại càng toát lên một vẻ ngông nghênh và quyến
rũ ngấm tận xương.
Bảo vệ đứng ngoài cổng quán vừa liếc thấy cô tiến lại gần, liền vội vàng vươn
tay đón lấy chìa khóa xe khi cô ném sang, động tác hơi lúng túng như đang đối
mặt với nhân vật “không thể đụng vào”.
Fox là một trong những chuỗi bar lớn nhất trong nước, cũng là cái tên đứng
đầu chuỗi thức ăn trong ngành nightlife. Mỗi ngày đều có không ít ông lớn ra
vào, nhân viên phục vụ bên trong không đến mức kiêu ngạo, nhưng cũng
chẳng bao giờ phải dè dặt như thế.
.
Cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu, giờ này chính là khúc dạo đầu cho
những cuộc cuồng hoan.
Trong sàn nhảy, người ta mượn rượu để phóng túng, váy ngắn và áo hở lưng
chẳng những không che giấu mà còn phơi bày h*m m**n tr*n tr**.
Dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu như trong mộng, mọi hành vi điên rồ đều bỗng trở
nên bình thường như cơm bữa.
Đối mặt với những ánh nhìn nóng bỏng đầy khiêu khích, Nhan Yểu không hề
liếc ngang liếc dọc, đi thẳng về phía quầy bar. Khi trông thấy bóng dáng quen
thuộc đang ngồi ở góc, đáy mắt cô khẽ lóe lên ánh sáng.
“Cho tôi một ly nước đá”
Người phụ nữ vốn đang ngồi tại quầy hơi nghiêng đầu khi nghe thấy giọng nói,
vừa ngoảnh lại liền thấy gương mặt kiêu lạnh quen thuộc của chị em mình.
“Nước đá?” Triệu Tiểu Du nhướng mày, cất giọng trêu chọc: “Nhan Yểu, tới bar
mà gọi nước đá, cậu rảnh thật đó hả?”
Cô nàng quá rõ tửu lượng của Nhan Yểu rồi, trong đây chắc chẳng mấy ai dám
solo với cô, uống rượu như uống nước lã.
Nhan Yểu đón lấy ly nước từ tay bartender, giọng điệu lạnh nhạt như sắc mặt:
“Tí phải lái xe, không đụng đến rượu”
Cô nâng tay uống một ngụm, sau đó búng tay đánh ‘tách’ một cái ra hiệu với
bartender.
“Sau này, đừng tính tiền nó nữa”
“Ui da~” Triệu Tiểu Du liếc mắt đưa tình về phía cậu bartender có gương mặt
ưa nhìn, vừa đối mắt vừa ghé sát vào tai Nhan Yểu, môi khẽ nhếch, cười gian:
“Hào phóng vậy? Hay tiện thể tặng luôn người cho mình đi?”
Bartender mới vào làm chưa bao lâu, chưa từng thấy kiểu “ngả ngớn” này bao
giờ. Vừa nghe câu đó, mặt đã đỏ bừng, ấp a ấp úng rồi nhanh chóng chạy mất
dép.
Nhan Yểu thấy vậy thì liếc xéo con bạn “lẳng lơ” một cái, dùng cùi chỏ huých
cô nàng, giọng lạnh như băng: “Đừng có dụ trai mới lớn. Mình làm ăn nghiêm
túc, không buôn người”
Triệu Tiểu Du ôm bụng bị đụng đau, r*n r*: “Lừa đàn ông á, cậu lừa còn nhiều
hơn mình, thế mà còn dám chê mình!”
“Mình không lừa ai cả” Nhan Yểu lười biếng liếc cô bạn một cái, dưới ánh đèn
mờ mờ ảo ảo của bar, gương mặt mang nét lạnh lùng kia lại toát ra vẻ quyến rũ
chết người.
“Chẳng qua là mỗi bên có nhu cầu riêng thôi”
Cái câu “mỗi bên có nhu cầu riêng thôi” này.
Triệu Tiểu Du nhướn mày, nhìn cô bạn trước mặt nâng ly uống nước, động tác
gọn gàng dứt khoát đến mê người, có một kiểu phong tình rất khó tả.
Nếu nói ai có thể khiến người khác nhìn uống nước mà tưởng là đang uống
rượu, thì chắc trên đời này chỉ có Nhan Yểu.
“Thôi khỏi đấu võ mồm với cậu” Dứt lời, Triệu Tiểu Du lục túi xách, rút ra một
tấm thiệp mời, đặt cạnh tay Nhan Yểu.
“Mình gọi cậu tới đây là để đưa cái này”
Ánh mắt Nhan Yểu khựng lại, nhìn tấm thiệp mời được đóng gói tỉ mỉ, đáy mắt
thoáng hiện nét nghi hoặc.
“Thiệp mời họp lớp cấp ba. Chắc người ta chỉ nghe nói cậu về nước, nên gửi
nhầm sang chỗ mình”
Thời cấp ba, Nhan Yểu sống ở một khu chung cư cao cấp gần đây. Sau khi ra
nước ngoài, căn nhà được cho Triệu Tiểu Du thuê lại. Gần đây mới về nước, cô
mua thêm nhà mới và đã chuyển qua ở chỗ mới. Người gửi thiệp mời hẳn là
nghĩ cô vẫn sống ở chỗ cũ, nên mới gửi về địa chỉ kia.
“Không phải mình nói chứ, bao nhiêu năm trôi qua rồi, cậu vẫn còn giữ liên lạc
với đám người hồi đó à?”
Hồi cấp ba, Triệu Tiểu Du không học cùng lớp với Nhan Yểu. Cô nàng không
nghĩ Nhan Yểu thuộc kiểu người sẽ giữ mối quan hệ với bạn học cũ, nên khi
thấy thiệp mời này, quả thực là ngạc nhiên không nhẹ.
“Không” Nhan Yểu vừa nói, ngón tay vừa lật giở tấm thiệp, đến khi thấy dòng
chữ: “Cùng ôn lại tình bạn thuở học trò, hẹn gặp trong buổi tiệc lãng mạn”
Khóe môi khẽ nhếch lên đầy châm biếm.
Cô lật ngược thiệp lại, đóng nó lại ngay không thương tiếc.
“Nhiều năm không liên lạc, vừa nghe tin cậu về nước là gửi ngay thiệp mời,
cũng coi như có tâm” Triệu Tiểu Du hờ hững nói, “Thế nào? Có định đi không?”
“Không hứng thú”
Giọng nói mát lạnh của Nhan Yểu vang lên, hòa lẫn vào nhịp beat sôi động
trong bar, truyền đến tai Triệu Tiểu Du.
“Đi chơi một tí thôi, có sao đâu, chẳng phải để ‘ôn lại tình bạn học trò’ sao~”
“Mình cần phải duy trì mấy mối xã giao nhạt thếch đó hả?” Nhan Yểu nghiêng
đầu, nhướng mày hỏi ngược.
“Gì mà gọi là nhạt thếch?” Như thể chợt nhớ ra gì đó, Triệu Tiểu Du ghé sát lại,
giọng bí ẩn: “Ê, hồi cấp ba cậu học cùng lớp với thủ khoa kỳ thi đại học đúng
không? Mình nghe nói ảnh giờ là giáo sư trường Q đó, nổi tiếng dữ thần luôn,
cả diễn đàn sinh viên đều nhắc tên. Cậu không tò mò tí nào à?”
Đối diện với ánh mắt háo hức rõ rệt của Triệu Tiểu Du, trong đầu Nhan Yểu
bỗng xẹt qua vài mảnh ký ức mơ hồ.
Đồng phục thẳng tắp, mái tóc ngắn gọn gàng, những tập đề toán chẳng bao
giờ dứt.
Từ đầu đến chân đều phảng phất mùi của học sinh giỏi ngoan ngoãn.