Yêu Thầm

Chương 3



Sẵn sàng

Cô không nhớ rõ mặt anh, nhưng lại vẫn nhớ rất rõ rằng giữa họ, là hai thế giới

khác biệt.

Mi mắt khẽ cụp xuống, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vành ly lạnh ngắt. Giọng cô

cất lên, lạnh như chính ly nước kia: “Không liên quan đến mình”

“Thiệp mình coi rồi, là tổ chức ở hội sở Lam Loan vào tối mai” Triệu Tiểu Du

nói tiếp, hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục cô: “Mình nhớ cậu bảo

ngày mai có buổi chụp ảnh ở studio Thượng Giai đúng không? Lam Loan ở

ngay gần đó, tiện đường ghé chơi chút cũng đâu có mất gì”

Nhan Yểu nâng ly, uống cạn nước đá còn lại trong ly, tiện tay nhét tấm thiệp

vào túi áo. Sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Tùy tâm trạng”

Vai bị vỗ nhẹ hai cái, Triệu Tiểu Du nhìn theo bóng lưng lạnh như băng của cô,

trong đầu chợt nhớ lại vài lời đồn từ thời cấp ba, khẽ lắc đầu, khóe miệng cong

lên.

Yêu tinh này đúng là tuyệt tình thật.

Cảnh đêm ở thành phố H mang một loại phồn hoa khó diễn tả, nhưng lại len lỏi

trong đó là một sự quạnh quẽ mơ hồ.

Người phụ nữ mặc áo choàng tắm đứng trước cửa kính sát đất, mái tóc dài

còn ướt dính lòa xòa sau lưng, nhưng cô mặc kệ. Trên bức tường kính in bóng

gương mặt cô, dù để mặt mộc vẫn xinh đẹp nổi bật.

Nhan Yểu rất thích ngắm cảnh đêm thành phố, thích tìm kiếm sự tĩnh lặng

giữa ồn ào náo nhiệt. Triệu Tiểu Du không chỉ một lần trêu chọc rằng cô bị

bệnh thần kinh, dù Nhan Yểu biết cô nàng chỉ đùa, nhưng bản thân cô cũng

không thấy câu đó sai là bao.

Phòng khách im lặng đến không một tiếng động, điều hòa cũng được bật ở

nhiệt độ vừa phải.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong

phòng.

Nhan Yểu quay người, bước về phía bàn trà, cầm điện thoại lên, nhưng ánh mắt

lại rơi vào tấm thiệp mời đặt bên cạnh.

“Có chuyện gì?”

“Sếp ơi, tòa soạn hỏi buổi chụp ngày mai có thể dời đến hai giờ chiều không?”

Trợ lý A Mỹ ở đầu dây bên kia lên tiếng, “Hình như phía Trần Vũ Luân có lịch

trình cần gấp”

Ánh mắt Nhan Yểu không thay đổi, ngón tay lật lật tấm thiệp mời, ánh mắt

dừng lại nơi dòng cuối ghi địa điểm tiệc tối.

“Lần sau không được như vậy nữa”

Nghe được câu này, A Mỹ thở phào một hơi, cả người đang căng cứng mới hơi

buông lỏng.

Sếp nhà cô ấy là kiểu mỹ nhân ít nói nhưng quyết liệt, tính tình thoải mái, dễ

chịu ở những chuyện nhỏ nhặt, nhưng hễ dính đến công việc thì luôn có

nguyên tắc “nói một là một, hai là hai”.

Là một nhiếp ảnh gia có chút tiếng tăm trong giới giải trí nước ngoài, Nhan

Yểu vốn không thích chiều theo người khác. Các đối tác ở nước ngoài ai cũng

hiểu điều đó. Nhưng sau khi về nước, những ngôi sao nổi tiếng ở đây ai cũng

“có số có má”, mỗi lần chụp ảnh luôn có chuyện bất ngờ xảy ra, vì vậy Nhan

Yểu từng đơn phương hủy không ít hợp đồng, dẫn đến tình hình hiện tại của cô

cũng chẳng mấy khả quan.

Lần này A Mỹ vốn ôm tâm lý “liều chết vì nhiệm vụ” mà gọi, tưởng rằng xong

cuộc gọi này thì cô ấy lại phải chuẩn bị mấy việc giải quyết hậu quả, nào ngờ

sếp lại thật sự đồng ý.

“Vâng, thư sếp” A Mỹ cẩn thận đáp lại, đồng thời lẩm bẩm trong lòng: chẳng lẽ

là vì nhan sắc của Trần Vũ Luân?

.

Chiều hôm sau lúc một rưỡi, tại studio chụp ảnh của tòa soạn.

Nhan Yểu có thói quen đến sớm, tuy rằng trong công việc cô có những sự cố

chấp khó ai hiểu nổi, nhưng đồng thời, sự cố chấp ấy đổi lại chính là thái độ

nghiêm túc và tỉ mỉ tuyệt đối.

Trong studio cũng không quá nhiều người, ngoài Nhan Yểu đang cầm máy ảnh

chỉnh thông số, thì chỉ còn lại A Mỹ và vài nhân viên khác đang chuẩn bị hậu

kỳ cho buổi chụp.

Mười phút sau, cửa chính của studio đột nhiên bật mở, một nhóm người vây

quanh một người đàn ông đeo khẩu trang bước vào, khí thế hùng hậu khiến

không gian vốn rộng rãi và yên tĩnh trong studio lập tức trở nên chật chội và

ồn ào.

Nhan Yểu hơi ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn giao nhau với người đàn ông ở

trung tâm.

Đối phương đeo khẩu trang, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng ngay lúc Nhan Yểu

định cúi đầu, cô thấy cậu ta nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.

Cậu ta bước rất nhanh, đi kèm là stylist, chuyên viên trang điểm, trợ lý, vệ sĩ và

một người quản lý trông rất quyết đoán. Người đàn ông đứng giữa, rõ ràng cao

hơn những người xung quanh nửa cái đầu, nhưng lại trông có phần nhỏ bé,

giống như bị người ta đẩy đi vậy.

Còn chưa kịp đáp lại cái chào đó, đối phương đã đi vào phòng hóa trang.

Nhan Yểu vừa định cúi đầu tiếp tục công việc thì thấy người quản lý đi đầu

bước thẳng đến, cười cười lên tiếng: “Nghe danh tiếng của nhiếp ảnh gia Nhan

đã lâu, không ngờ hôm nay gặp mặt lại là một đại mỹ nữ hiếm có”

“Anh quá lời rồi” Giọng Nhan Yểu lạnh nhạt, mang vài phần xa cách.

“Lần này chụp ảnh bìa, xin Nhan nhiếp ảnh gia nhất định phải chụp cho Vũ

Luân thật đẹp. Mấy hôm nữa album mới của cậu ấy phát hành rồi, tụi tôi định

dựa vào bộ ảnh này để leo hot search. Nhan nhiếp ảnh gia là người trong giới,

chắc cô hiểu rõ chuyện này chứ?”

Biểu cảm của người quản lý rất ôn hòa, nhưng lời nói ra lại chẳng hề khiêm

tốn.

Động tác chỉnh máy ảnh của Nhan Yểu hơi khựng lại, khóe môi cong lên một

nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn người đối diện mang theo vài phần ý vị sâu

xa: “Được thôi, chỉ cần lát nữa lúc chụp hình anh làm tốt bổn phận quản lý của

mình, tôi đảm bảo bộ ảnh này lên được hot search”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.