Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 40



Sẵn sàng

Miệng vết thương của Bùi Vân Khiêm có ở trên cánh tay trái và đầu vai, trên

cánh tay thì còn đỡ, nhưng ở đầu vai thì phải cởi áo mới có thể thay thuốc.

Thấy Thẩm Xu không nhúc nhích, Bùi Vân Khiêm nghiêng người về phía nàng,

“Còn ở đây nữa.

Thẩm Xu mím môi, nắm chặt khăn trong tay, cúi đầu khẽ nói, “Vết thương ở

đầu vai tướng quân phải cởi áo trong ra mới có thể thay được.

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhướn mày, cong môi, ánh mắt sâu kín dừng trên mặt

Thẩm Xu, “Biết phải cởi áo mà còn thất thần?”

Thấy hắn không có ý động thủ với mình, lông mi Thẩm Xu run run, nhận mệnh

nhẹ nhàng thở phào một hơi, cúi đầu khẽ kéo áo trong của hắn xuống, lộ ra

miệng vết thương trên vai.

Mắt Thẩm Xu nhìn thẳng, vùi đầu trước ngực Bùi Vân Khiêm cẩn thận giúp

hắn thay thuốc, lỗ tai đỏ bừng, miệng nhỏ thở khẽ.

Hơi thở của Thẩm Xu phả vào lồng ngực Bùi Vân Khiêm, khiến trái tim hắn

ngứa ngáy.

Có lẽ đây là lần đầu nàng dựa vào Bùi Vân Khiêm gần như vậy khi hắn không

mặc áo, Thẩm Xu khẩn trương thay thuốc, sau đó vốn định ngẩng đầu nói gì

đó, lại trực tiếp đập vào cằm Bùi Vân Khiêm.

Lần này đau tới mức Thẩm Xu suýt rơi nước mắt, luống cuống chân tay đứng

thẳng, tới cổ áo cũng quên kéo lại giúp hắn.

Vừa ngẩng đầu, hô hấp của Thẩm Xu đã khựng lại, Bùi Vân Khiêm để hở thân

trên, cảnh tượng này toàn bộ rơi vào mắt nàng.

Làn da của Bùi Vân Khiêm không phải màu đồng giống các võ tướng khác,

ngược lại trắng trẻo giống như công tử thế gia sống trong nhung lụa, vai rộng

eo hẹp, đường cong rõ ràng, chỉ là trên ngực có một vết sẹo dài vừa nhìn đã

khiến người ta sợ hãi.

Thấy Thẩm Xu nhìn ngực mình không chớp, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong

lên, đôi mắt có chút ý cười, “Cần thần cởi nữa để công chúa xem cho đủ

không?”

Bùi Vân Khiêm nói vậy, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, trên mặt đỏ bừng,

cúi đầu không biết nhìn đi nơi nào, “Không… không cần, tướng quân nói đùa

rồi.

Vừa dứt lời, Bùi Vân Khiêm cười nhạt một tiếng, đưa tay kéo ống tay áo Thẩm

Xu về phía mình, Thẩm Xu không lường trước được động tác của hắn, nhất thời

không đứng vững rơi vào cái ôm mạnh mẽ của hắn.

“Tướng quân…” Thẩm Xu kinh hô ra tiếng.

Khuôn mặt nóng bừng của nàng dán trên ngực Bùi Vân Khiêm, lúc nàng

phản ứng được muốn ngẩng đầu lại bị một bàn tay đè xuống.

“Đừng lộn xộn.

Hắn lạnh lùng mở miệng không cho nàng có hành động gì khác.

Thẩm Xu nhíu mày, thu tay lại, mím môi bất động.

Không bao lâu sau, Thẩm Xu cảm giác được lòng bàn tay Bùi Vân Khiêm dừng

ở nơi vừa rồi đập vào cằm hắn mà xoa nhẹ.

Tiếng tim đập của hắn cũng truyền vào tai nàng, nghe vậy nàng cũng cảm thấy

trái tim mình tựa như cũng loạn nhịp, nhịp đập nhanh hơn, hô hấp trở nên rối

loạn.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm dừng tay, “Còn đau không?”

Thẩm Xu vốn định lắc đầu, nhưng Bùi Vân Khiêm lại ấn nàng chặt hơn, nàng

giật giật môi mở miệng, “Không đau nữa.

Có lẽ là tư thế này quá mức mệt mỏi, thân mình Thẩm Xu dần trở nên căng

thẳng, không chờ nàng mở miệng, Bùi Vân Khiêm đã ôm lấy eo nàng, Thẩm Xu

chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, tiếp theo đã bị Bùi Vân Khiêm ôm

đặt lên giường.

Không chờ phản ứng kịp, Bùi Vân Khiêm đã giơ tay lên, thuận tay kéo chăn đắp

lên hai người, một cánh tay khác đặt trên người nàng.

Tiếp theo, Thẩm Xu cảm thấy hơi thở ấm áp phủ trên đỉnh đầu, cằm Bùi Vân

Khiêm lót trên đầu nàng, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Ngủ đi.

Ngủ?

Hô hấp của Thẩm Xu cứng lại, chẳng lẽ muốn ôm nàng đi ngủ như vậy sao?

Quần áo hắn còn chưa mặc lại tử tế, mặt nàng thì dán vào ngực hắn, đầu

nằm trong khuỷu tay hắn, cả người bị hắn ôm chặt trong ngực, mơ hồ có thể

ngửi thấy hương gỗ nhàn nhạt trộn lẫn mùi thuốc trên người Bùi Vân Khiêm.

Một lúc sau, Thẩm Xu thử thăm dò nhẹ nhàng đẩy Bùi Vân Khiêm.

Sức lực Thẩm Xu rất nhỏ, chỉ giống như mèo gãi ngứa trước ngực, Bùi Vân

Khiêm nhíu mày, “Ta có thương tích, người đừng nhúc nhích.

Thẩm Xu quả thực không động đậy nữa, lông mi khẽ run, trong lòng suy nghĩ

nửa ngày mới đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Ta… có chút không thở được.

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm mím môi cười, khẽ ‘ừm’ một tiếng, lại lần nữa ôm

Thẩm Xu đang chuẩn bị thu hồi tay vào trong ngực, cánh tay nới lỏng một chút

nhưng vẫn là giam cầm nàng trong ngực mình.

Quần áo nàng còn chưa cởi cứ như vậy bị Bùi Vân Khiêm ôm trong ngực cảm

giác không thoải mái cho lắm, nàng không thích ứng được việc ngủ trong lòng

người khác, thử mở miệng nói, “Tướng quân?”

Lông mi Bùi Vân Khiêm giật giật, “Sao thế?”

Thẩm Xu cân nhắc nửa ngày cũng không biết nên nói thế nào, vốn dĩ bị Bùi

Vân Khiêm ôm cũng đã khiến nàng thẹn thùng lắm rồi, nếu như còn nói chuyện

quần áo, liệu hắn có hiểu lầm nàng quá mức tuỳ tiện không?

Không nghe thấy Thẩm Xu đáp lời, cánh tay Bùi Vân Khiêm tránh ra một

khoảng cách, đôi mắt đen chứa đựng ý cười, “Có chuyện thì cứ nói thẳng,

không cần cân nhắc.

Sau đó, Thẩm Xu mới đỏ mặt nói ra hai từ, “Quần áo.

Sợ Bùi Vân Khiêm hiểu lầm lại giải thích, “Như vậy không thoải mái.

Vừa dứt lời, nàng cảm giác được Bùi Vân Khiêm nới lỏng tay ra, thấy vậy, trong

lòng Thẩm Xu vui vẻ, vừa định chuẩn bị kéo dài khoảng cách với hắn lại nghe

thấy hắn bình tĩnh nói, “Cởi đi.

Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, trong mắt mờ mịt.

Cái gì mà cởi đi cơ?

Thấy thế, đôi mắt sâu thẳm của Bùi Vân Khiêm dừng trên mặt Thẩm Xu, con

ngươi tinh xảo loé sáng rạng rỡ, khoé miệng cong cong, ngữ khí mang theo ý vị

quyến rũ.

“Thế nào? Chờ ta cởi giúp người?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.