Đầu Thẩm Xu như nổ tung một tiếng, lời tới bên miệng rồi phải nghẹn xuống,
khó tin nhìn hắn.
Sao Bùi Vân Khiêm lại có thể nói ra những lời như lang sói vậy chứ!
Con mắt nào của hắn nhìn ra là nàng đang chờ hắn cởi?
Thấy nửa ngày sau Thẩm Xu nhìn mình không nói lời nào, Bùi Vân Khiêm
nhướn mày, khoé miệng mang theo ý cười, giọng nói mát lạnh kéo dài âm cuối,
“Thế nào? Thật sự chờ ta cởi giúp người?”
Nghe vậy, Thẩm Xu khôi phục tinh thần, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bùi Vân Khiêm, lắc
đầu nguầy nguậy, “Không không không, không cần làm phiền tướng quân, bổn
cung… bổn cung sẽ tự mình cởi.
”
Bùi Vân Khiêm cười khẽ một tiếng, đột nhiên trở tay chống giường ngồi dậy,
“Ồ? Thế sao?”
Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng xuyên qua bức chạm trổ chiếu vào trong
phòng.
Khuôn mặt Bùi Vân Khiêm gần trong gang tấc, đôi mắt tinh xảo phản chiếu
khuôn mặt nàng, bên môi là ý cười không rõ.
Không đợi Thẩm Xu phản ứng lại, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo cầm
lấy, dùng lực một cái đã đẩy ngã Thẩm Xu xuống giường, trong nháy mắt, mái
tóc đen nhánh xoã tung trên giường.
Hô hấp Thẩm Xu có chút dồn dập, nàng không biết tại sao hôm nay Bùi Vân
Khiêm lại khác thường đến vậy, không nhắc đến thân phận của nàng là thê tử
danh chính ngôn thuận của Bùi Vân Khiêm, cho dù hắn muốn làm gì, nàng
cũng không thể phản bác.
Sức lực nam nữ khác biệt, cho dù nàng muốn phản kháng thì cũng chỉ như gãi
ngứa đối với hắn.
Tiếp theo, Bùi Vân Khiêm vậy mà đè lên phía trên, bao phủ Thẩm Xu dưới bóng
đen của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người cách nhau gần như vậy, sự ép buộc
của Bùi Vân Khiêm khiến trong nháy mắt Thẩm Xu cảm nhận sâu sắc cái gọi là
áp bức.
Dưới bóng đêm, Thẩm Xu không nhìn thấy thứ gì khác, chỉ có nốt ruồi đỏ dưới
mí mắt Bùi Vân Khiêm cùng với cả sự kích động mang tính xâm lược trong ánh
mắt hắn khiến nàng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bùi Vân Khiêm cúi đầu, một bàn tay chống ở bên tai Thẩm Xu, nhìn nàng từ
trên cao xuống, khoé miệng như cười như không, nhìn chằm chằm nàng một
lúc lại chậm chạp không có động tác gì.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm chậm rãi cúi đầu tới gần vành tai Thẩm Xu,
giọng nói trầm thấp mị hoặc, “Cởi đi, cởi nhanh một chút, nếu không, thần sẽ
hiểu lầm.
”
Nói xong, Bùi Vân Khiêm buông Thẩm Xu rồi ngồi thẳng người.
Thấy thế, lông mi Thẩm Xu khẽ run lên, kéo dài khoảng cách với Bùi Vân Khiêm
rồi gật đầu hai cái thật mạnh.
Sau đó, nàng quay người cởi váy áo bên ngoài xuống, chỉ còn lại chiếc áo
trong màu trắng, phác hoạ đường cong lả lướt.
Trên mặt Thẩm Xu cũng đã đỏ bừng, may là trong đêm tối, nàng cũng không
đến nỗi quá mức xấu hổ.
Nhưng mà Thẩm Xu không biết, thị lực của Bùi Vân Khiêm từ nhỏ đã khác với
người thường, cho dù là trong đêm tối chỉ có ánh trăng hắn cũng nhìn thấy rõ
ràng.
Hầu kết Bùi Vân Khiêm chuyển động, nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng
không trêu chọc Thẩm Xu nữa, nằm xuống giường, nói miệng thì làm được cái
gì chứ, cuối cùng người bị tra tấn cũng không phải chỉ có mình hắn thôi sao?
Tính tình Bùi Vân Khiêm thay đổi thất thường, Thẩm Xu cũng đã tập thành thói
quen, thấy hắn nằm xuống, Thẩm Xu cũng rất tự nhiên kéo giãn khoảng cách
giữa cả hai rồi kéo chăn nằm xuống theo.
Thấy Thẩm Xu cố ý để trống một chỗ ở giữa hai người, Bùi Vân Khiêm mở mắt
ra nhíu mày, nhưng mà hôm nay hắn cũng không thể ra sức ép buộc nàng làm
gì cả, cho dù Thẩm Xu có nằm bên cạnh hắn cũng không dám đụng vào nàng
dù chỉ một chút.
Bóng đêm tối tăm như mực, ánh trăng sáng chiếu vào trên thân ảnh hai người,
mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở nhịp nhàng của Thẩm Xu bên cạnh, Bùi
Vân Khiêm mới lần nữa nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Thẩm Xu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên không kịp
phòng bị đối diện với đôi mắt cười cợt của Bùi Vân Khiêm.
Phục hồi tinh thần, nàng mới phát hiện mình ngủ trong ngực hắn, tư thế
giống như đêm qua y hệt, điều duy nhất khác biệt chính là đêm qua nàng nằm
trên khuỷu tay hắn, một cánh tay khác của Bùi Vân Khiêm đặt trên người nàng.