Trong quán cà phê không thiếu đàn ông, mà cái cảm giác nóng nực khó chịu
ngùn ngụt trong lồng ngực anh lúc này lại khiến tâm trạng trở nên tồi tệ.
Đúng lúc Nhan Yểu định từ chối, Giang Nghiên lại mở miệng, phá vỡ sự im
lặng: “Chỉ là việc nhỏ thôi”
Lời đã nói đến mức này, Nhan Yểu cũng không giả vờ khách sáo nữa, gật đầu
cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy chiếc áo sơ mi, khoác lên người.
Hương gỗ nhàn nhạt xen chút mùi cỏ đuôi chuột lướt qua mũi cô, đúng là mùi
cô thích.
Nhan Yểu nhẹ giọng: “Làm phiền anh rồi”
Áo sơ mi khá rộng, khoác lên người cô thành một kiểu oversize chính hiệu.
Nhưng nhờ dáng người cao ráo mảnh mai, mặc lên vẫn hợp một cách kỳ lạ.
Giang Nghiên thu tay về, những ngón tay buông thõng bên người vô thức cọ
nhẹ, sau đó mặt không cảm xúc nhắc nhở: “Trung bình hôm nay 18 độ, cẩn
thận cảm lạnh”
Nhan Yểu hơi sững người, một lúc sau như hiểu được ý tứ trong lời anh, liền cúi
đầu cài lại khuy áo, chỉ chừa lại hai cúc cổ.
“Áo này bao nhiêu tiền thế, tôi chuyển cho anh” Vừa nói cô vừa cầm lấy điện
thoại đặt trên bàn, chuẩn bị chuyển khoản.
Ánh mắt Giang Nghiên rơi đúng vào phần xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo,
khoé môi siết chặt, sau đó nhanh chóng dời ánh nhìn, lạnh giọng từ chối:
“Không cần”
Nhan Yểu nghiêng đầu, thấy vẻ mặt anh đúng là chẳng hề có chút khách sáo
nào, trong lòng ngược lại cảm thấy có hơi khó xử.
Cô không thích nợ ân tình, đặc biệt là của người không thân thiết.
Áo đã cho rồi, cô mà đem trả lại thì anh cũng chẳng dùng nữa, hơn nữa cô
nhận ra thương hiệu trên cổ áo, giá không rẻ chút nào.
Đúng lúc ấy, quản lý quán cà phê mang cà phê Americano đã đóng gói đến,
còn thêm một hộp macaron như lời xin lỗi.
Nhan Yểu nhận lấy cà phê và đồ ngọt, thuận miệng nói luôn: “Gần đây có trung
tâm thương mại, để tôi đền cho anh một chiếc áo khoác”
Nói xong, như sợ Giang Nghiên từ chối, cô bổ sung thêm: “Trời lạnh thế này,
nhỡ anh cảm thì chẳng phải tôi thành kẻ có lỗi à?”
Giang Nghiên cụp mắt, thần sắc lãnh đạm, không nhìn ra suy nghĩ gì trong đầu
anh.
Dưới ánh mắt chờ đợi kiên nhẫn của Nhan Yểu, người đàn ông cuối cùng cũng
khẽ gật đầu, đồng ý.
.
Trên đường đến trung tâm thương mại, hai người gần như chẳng nói gì, thỉnh
thoảng trò chuyện đôi ba câu khách sáo.
Nhan Yểu vẫn còn nhớ như in biểu hiện “đơ như cây cơ” của Giang Nghiên
trong buổi xem mắt, nên cũng chẳng có hứng trò chuyện nhiều cho lắm.
Nhưng điều bất ngờ là đối phương lại chủ động hỏi thăm tình hình hiện tại của
cô, dù nội dung chỉ quanh mấy câu “chào hỏi xã giao”, nhưng cũng đủ để
không khí giữa hai người không trở nên quá gượng gạo.
Nhan Yểu nghĩ, nếu anh mà thể hiện được một nửa sự chủ động này trong buổi
xem mắt, thì cô gái kia chắc chắn đã không bỏ về sớm như thế.
Vào đến trung tâm thương mại, Nhan Yểu dắt anh thẳng tới cửa hàng nam thời
trang đắt nhất, bảo nhân viên chọn đồ giúp.
Nhưng thử đến cái thứ ba rồi mà Giang Nghiên vẫn mặt không đổi sắc đánh
giá mỗi câu “cũng được”, rõ ràng không hài lòng chút nào.
Nhan Yểu lần đầu mới biết vị “Giang học thần” này lại khó chiều như vậy.
Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng đúng, người là cô nợ trước, lúc này chỉ đành nhẫn
nại đứng bên cạnh chọn cùng.
Cơn thèm thuốc lại bắt đầu ngứa ngáy, cô bèn nói với Giang Nghiên một
tiếng rồi đi ra khu vực hút thuốc của trung tâm thương mại, vội vàng rít một
điếu. Đợi khi quay lại thì thấy anh đã mặc sẵn một chiếc áo khoác đen.
Ánh mắt cô sáng lên, khoé môi khẽ cong, thuận miệng khen một câu: “Cái này
đẹp đấy, trông ngầu ghê”
Bàn tay Giang Nghiên đang chỉnh lại vạt áo hơi khựng lại, vài giây sau lại như
không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn cô, thấy ý cười trong mắt cô, lại vội
quay đi, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương.
Thật ra trong trí nhớ của Nhan Yểu, hồi cấp ba Giang Nghiên lúc nào cũng đeo
cặp kính gọng đen nhàm chán, tóc thì cắt gọn nhưng kiểu dáng ngố tàu, chính
là kiểu đầu “nồi úp” điển hình, nhìn phát là thấy dễ bắt nạt.
Ai ngờ mười năm sau, cái cậu học sinh ngoan năm xưa lại hóa thành người
đàn ông phong độ đến thế.
Là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trong giới, trai xinh gái đẹp cô đã gặp không ít,
gu thẩm mỹ lại cực kỳ khắt khe.
Nhưng phải thừa nhận, vóc dáng người đàn ông trước mặt gần như hoàn hảo,
ngũ quan đường nét đâu ra đấy, thậm chí đôi mắt sau cặp kính ngày xưa lại
sâu thẳm đến khó rời mắt.
Nhan Yểu dựa nhẹ vào tường, trong mắt mang theo vài phần thưởng thức.
Chỉ là ánh mắt của cô vốn đã mang theo vài phần câu dẫn. Giờ phút này nhìn
người không chớp, khoé mắt cong cong như cười như mời, lại càng giống đang
trêu chọc.
Ánh nhìn từ khuôn mặt tuấn tú kia lướt qua bờ vai rộng, rồi tiếp tục dừng lại ở
phần hông săn chắc, sau cùng khẽ dừng lại, nhướng mày lên vừa hay đụng
phải ánh mắt của đối phương.
Nhan Yểu: “”
Vài giây sau, cô mở lời: “Hay là lấy luôn cái này?”
Khóe môi Giang Nghiên mím chặt, cả người căng cứng đứng yên như tượng,
đến cử động cũng không nổi.
Ánh mắt của cô ban nãy như một ngọn lửa lướt qua người anh, ánh nhìn dịu
dàng mà nóng bỏng, lướt đến đâu là đốt đến đó, rồi lại điềm nhiên thu lại, hệt
như một gã công tử đào hoa thành tinh.
“Ừm”
Anh đáp nhè nhẹ, giọng trầm và ngắn gọn, cảm xúc thật sự đã được chôn kỹ
trong đáy mắt, không ai có thể nhìn ra.