Yêu Thầm

Chương 14



Sẵn sàng

Chiếc áo khoác gần chục triệu, Nhan Yểu thanh toán không chớp mắt.

Giang Nghiên đứng im lặng cách sau lưng cô ba bước, ánh mắt dừng trên từng

động tác thanh toán gọn gàng dứt khoát ấy. Trong đầu anh lại hiện lên cảnh

cô ở buổi họp lớp, không xuất hiện nhưng vẫn “vung tay xài tiền” một cách hào

phóng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để anh hình dung, những năm qua cô

sống chắc hẳn không tệ.

Ít nhất là về mặt vật chất.

Tủ quần áo của anh xưa nay hiếm có kiểu áo như thế, vậy mà khi Nhan Yểu

vừa rời đi, anh lại chẳng hiểu vì sao lại chọn đúng chiếc áo khoác hoàn toàn

khác biệt với phong cách thường ngày của mình.

Vừa nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng hoàn toàn hợp lý — vì Nhan Yểu đã thấy

đẹp.

Giống như ngày xưa rất lâu về trước, mẫu người cô thích luôn là kiểu đối lập

hoàn toàn với anh.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi trung tâm thương mại, lại bất giác

cùng dừng lại ở cửa.

Giang Nghiên lặng lẽ tiến gần hơn một chút, dừng lại ở khoảng cách nửa mét

song song với cô.

Tất cả đều lịch sự như hai người bạn học cũ lâu ngày không gặp, không hề có

chút nào vượt giới hạn.

Cơn gió mát thổi qua, kèm theo hương tóc của cô lẫn mùi thuốc lá nhàn

nhạt, cùng ùa vào mũi Giang Nghiên.

Người đàn ông cụp mắt xuống, ánh nhìn sâu lắng khó tả, như có một cảm xúc

phức tạp đang xoáy ngầm bên trong.

Danh tiếng của Nhan Yểu hồi cấp ba không tốt, đến cả người chỉ biết đến học

hành, chưa từng quan tâm đến những chuyện yêu đương hay tán nhảm như

anh, đôi khi cũng từng nghe vài lời đồn thổi từ miệng bạn học.

Khi đó, anh chưa vướng bận gì nhiều. Cái tên “Nhan Yểu” đối với anh chỉ là một

người xa lạ, thậm chí còn hơi e ngại né tránh.

Cô quả thật không phải kiểu học sinh gương mẫu: thường xuyên trốn học,

không nộp bài, cãi lời giáo viên, thậm chí hiếm khi thấy mặt trong lớp. Có

chăng cũng chỉ vài lần, là lúc đứng ở cổng trường, cười nói vui vẻ với đám học

sinh trường nghề bên cạnh.

Nhưng cô đứng giữa đám đông, chỉ cần khẽ cong môi một cái là đã mang theo

vẻ quyến rũ đặc biệt của tuổi trẻ, giống như đóa hồng mọc giữa bụi gai, nguy

hiểm nhưng đầy mê hoặc.

Có tin đồn rằng cô hút thuốc. Ban đầu Giang Nghiên không tin. Mãi đến một

lần tình cờ thấy cô ở góc khuất rừng cây trong sân trường, tay kẹp điếu

thuốc đang cháy. Mắt chạm mắt mà cô cũng chẳng hề hoảng hốt, chỉ điềm

nhiên nhả ra một vòng khói, cong mày cười khẽ: “Giang học thần, giúp tôi giữ

bí mật nhé?”

Lần ấy, anh đã tận mắt chứng thực những lời đồn, cũng là lần đầu tiên anh

nhận ra, hóa ra có người hút thuốc mà lại quyến rũ đến thế.

Giờ thì anh đã không nhớ nổi bản thân lúc đó làm sao rời khỏi chỗ ấy, nhưng

điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài kia, ánh lửa lập lòe ấy, đến tận

hôm nay vẫn còn in hằn trong trí nhớ.

Giống như một nốt chu sa bị đầu mẩu thuốc đỏ rực đốt sâu trong tim.

Mười năm rồi, hình như cô vẫn chưa bỏ thuốc.

Trong đầu Giang Nghiên bất chợt hiện lên hàng loạt bản tin về bệnh ung thư

phổi do hút thuốc, mấy lời định thốt ra đã đến miệng, nhưng lại lặng lẽ nuốt trở

vào.

“Hôm nay cảm ơn anh nhé” Nhan Yểu mở lời, giọng nói mang theo sự khách

sáo và xa cách rõ rệt.

Anh cho cô một chiếc áo sơ mi, cô trả lại anh một chiếc áo khoác. Thế giới của

người lớn luôn là: ai nợ ai cái gì, thì trả cho rõ ràng. Dứt tình rồi, cắt không

vướng.

“Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?”

Giang Nghiên đột ngột mở miệng, đồng thời lấy điện thoại ra khỏi túi.

Nhan Yểu hơi khựng lại, như bị bất ngờ trước ánh nhìn xen lẫn một chút chờ

mong và do dự lướt qua trong ánh mắt anh lúc nãy.

Cô nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của người đàn ông ấy, và lại một lần nữa,

thấy bóng mình phản chiếu trong con ngươi của anh.

“Ok, để tôi quét mã anh”

Tất cả cảm xúc lạ lẫm trong lòng, cô đành quy hết về một chữ: ảo giác. Vì vậy

vẫn rất tự nhiên và dứt khoát, rút điện thoại ra quét mã QR anh đưa.

Thật ra thì Nhan Yểu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có liên hệ gì với Giang

Nghiên. Cuộc gặp hôm nay chỉ là một lần tình cờ, sau này có lẽ hai người cũng

chẳng dính dáng gì nữa. Với cô, vị “Giang học thần” năm nào, hay bây giờ là

“giáo sư Giang”, cũng vốn chẳng có lý do gì để tiếp tục giao thiệp.

Chuyện anh chủ động xin WeChat, đúng là cô không đoán trước được.

Nhưng bạn trong danh sách WeChat của cô vốn đã nằm im không ít người rồi,

thêm một cái tên như anh, cũng chẳng sao cả.

Quá trình hai người thêm bạn trên WeChat diễn ra quá đỗi tự nhiên, đến mức

Nhan Yểu không hề nhận ra, bàn tay đang cầm điện thoại của Giang Nghiên

đang run khẽ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.