Nghe vậy, Lâm Lãng cả kinh nói, “Công chúa thấp giọng một chút, sợ rằng có
người nào có tâm tư nghe được thì công chúa sẽ gặp phiền toái mất.
”
Thẩm Xu chỉ lo ăn điểm tâm trong miệng, mắt chớp chớp không để bụng hừ
nhẹ một tiếng, “Nghe thấy thì nghe thấy, cho dù nghe thấy cũng không thay
đổi được sự thật hắn là cẩu nam nhân.
”
Cho dù không nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm cũng có thể
nghe ra sự bất mãn trong lời nói của nàng, nếu như là nàng của trước khi mất
trí nhớ, có lẽ bây giờ đã sắp cầm đao chém hắn rồi.
Đang nghĩ ngợi, Bùi Vân Khiêm nghe thấy Thẩm Xu hỏi, “Lâm Lãng, ngươi nói
xem, vị cô nương hôm nay ở trong thư phòng liệu có phải thiếp thất của Bùi
Vân Khiêm không?”
Lâm Lãng sửng sốt, “Hẳn là không thể nào, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói
Bùi đại tướng quân nạp thiếp.
”
Lâm Lãng có ý muốn trấn an Thẩm Xu, không ngờ rằng, Thẩm Xu nghe vậy
càng tức giận hơn, đến bánh hoa hồng cũng không buồn nhìn, nhíu mày lại, âm
cuối không tự giác mà cất cao, “Cẩu nam nhân Bùi Vân Khiêm kia lại nhân lúc
bổn cung không có trong phủ lén lút nạp thiếp?”
Lời nói của Thẩm Xu kinh người, Lâm Lãng và cẩu nam nhân trong lời của ai
đó đang đứng ngoài cửa sổ cũng phải sửng sốt.
Lâm Lãng nuốt nước miếng, một lúc sau mới thăm dò thử hỏi, “Nếu không…
công chúa trực tiếp đi hỏi tướng quân xem?”
Nghe vậy, Thẩm Xu lại lần nữa ngồi về ghế, một tay chống cằm, “Như vậy sao
được, bổn công chúa sao có thể chủ động tìm hắn, ngươi thấy triều đại nào
phò mã lại dám nạp thiếp chưa?”
Thẩm Xu càng nói càng tức, “Dù thế nào thì bổn công chúa cũng coi như là
đương gia chủ mẫu danh chính ngôn thuận của phủ tướng quân này, Bùi Vân
Khiêm hắn vụng trộm nạp thiếp thì thôi, còn phải để bổn cung đi tìm hắn
trước? Không có đâu!”
Thấy Thẩm Xu kích động như thế, Lâm Lãng cũng không dám khuyên bảo
thêm gì, huống hồ nàng đã hầu hạ Thẩm Xu nhiều năm như vậy, tâm tư Thẩm
Xu ít nhiều gì nàng cũng đoán được vài phần, phản ứng bây giờ của Thẩm Xu
chính là ghen tuông, nàng thấy rất rõ ràng nhưng Thẩm Xu không thừa nhận
nàng cũng không còn cách nào khác, nhiều lời cũng không ổn, tốt nhất là nàng
vẫn cứ làm đúng bổn phận là được.
Lâm Lãng không nói nữa, phòng bếp lần nữa trở lại không khí yên tĩnh.
Ngoài cửa, Bùi Vân Khiêm cong môi híp mắt, cảm xúc trong mắt không rõ, một
lát sau xoay người trở về.
Ngoài cửa sổ ánh trăng treo cao, ánh sáng rơi trên mái ngói như trải một lớp
sáng mờ ảo.
Chờ Thẩm Xu trở lại phòng cũng đã quá nửa giờ Hợi, cách một đoạn xa nàng
cũng không thấy đèn trong phòng sáng, biết ngay là Bùi Vân Khiêm còn chưa
trở về.
Đẩy cửa vào trong, quả nhiên trong phòng tối đen như mực, nửa góc áo của
Bùi Vân Khiêm cũng không thấy đâu, nếu như là trước kia, Bùi Vân Khiêm sớm
đã trở về phòng nghỉ.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu đưa tay đóng cửa phòng lại, lắc đầu.
Nghĩ chuyện này để làm gì chứ, Bùi Vân Khiêm muốn đi đâu là tự do của hắn,
cũng có rất nhiều người nhọc lòng thay hắn, nàng lo lắng làm gì.
Đang suy nghĩ, Thẩm Xu chậm rãi đi tới trước giường bắt đầu thay quần áo,
Bùi Vân Khiêm không có ở đây cũng tốt, ít nhất thì nàng thay quần áo cũng
không cần né tránh.
Thẩm Xu cởi từng thứ trên người ra rồi treo lên giá cạnh giường, cất bước ngồi
lên giường, vừa giơ tay xốc chăn lên đã kinh hô ra tiếng.
Bùi Vân Khiêm lạnh mặt nằm trên giường, nhíu mày nhìn Thẩm Xu, dáng vẻ
mộng đẹp bị quấy rối.
Thẩm Xu sững sờ tại chỗ, nhìn trên giường đáng ra phải trống rỗng bỗng nhiên
xuất hiện một Bùi Vân Khiêm, tay chân nàng không biết đặt đâu, một lúc sau
mới tìm lại được giọng nói của mình, mờ mịt hỏi, “Sao tướng quân lại ở đây?”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười, trở tay chống giường ngồi dậy, con ngươi đen
nhánh mang theo ý cười nhìn chằm chằm Thẩm Xu, “Bổn tướng quân không ở
đây còn có thể đi đâu?
Dừng một chút, Bùi Vân Khiêm nghiêng người, chậm rãi tới gần Thẩm Xu nói
tiếp, “Công chúa muốn bổn tướng quân đi đâu? Hửm?”
Thấy Bùi Vân Khiêm thò qua, chân mày Thẩm Xu nhíu lại, theo bản năng lùi về
sau, vẻ mặt mất tự nhiên, “Không, bổn cung vừa rồi không thấy trong phòng
châm đèn, cho rằng tướng quân còn ở thư phòng.
”