Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 45



Sẵn sàng

Nghe vậy, sống lưng Tần Tuần chợt lạnh, cứng đờ gật đầu, sắc mặt Bùi Vân

Khiêm âm trầm.

“Bây giờ phu nhân ở đâu?”

Không chờ hắn ta nói chuyện đã thấy Bùi Vân Khiêm nhíu mày đứng dậy ra

ngoài, “Thôi, ta tự đi tìm.

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm vừa đi vừa xoa nhẹ giữa mày, trách không được vừa rồi

hắn cứ lo lắng bất an, nhất định là Thẩm Xu đứng ở cửa thư phòng thấy được

Tưởng Diệu nên mới không đi vào.

Là do hắn sơ sẩy, mấy ngày trước đó Tưởng Diệu không ở trong phủ nên hắn

cũng đã quên mất nàng ta, mấy ngày trước Tần Tuần nhắc nhở hắn nhưng

ngày ấy từ cung ra bị ám sát lại còn bị thương nên cũng đã trì hoãn chuyện

này, mãi tới hôm nay nàng ta trở về hắn mới nhớ ra còn một cọc phiền toái lớn

như vậy, Tưởng Diệu này nhất định không thể giữ lại trong phủ.

Ra khỏi thư phòng chưa được bao lâu, đi qua hành lang dài, Bùi Vân Khiêm lập

tức nhìn thấy một cái hà bao màu xanh biển được thêu hoa văn tường vân tỉ

mỉ, bên trong lộ ra một góc bùa bình an màu vàng.

Bùi Vân Khiêm nhìn một cái đã nhận ra, cái hà bao nằm trên mặt đất kia mấy

ngày trước hắn đã nhìn thấy ở chỗ Thẩm Xu, lúc ấy còn chưa phải là dáng vẻ

hà bao như bây giờ mà vẫn còn là một mảnh vải chưa được thêu xong.

Lúc ấy hắn còn cảm thấy kinh ngạc, nữ nhân như Thẩm Xu sao lại thích loại đồ

được đeo trên người nam tử này, bây giờ hắn mới biết được, thì ra là Thẩm Xu

thêu cho hắn.

Nhìn hà bao không hợp với cỏ dại trên mặt đất, Bùi Vân Khiêm khẽ thở dài cúi

đầu nhặt lên, cẩn thận phủi sạch bụi bặm, lau khô rồi mới bỏ vào ống tay áo.

Trong phòng bếp lúc này không có người, Thẩm Xu cũng không kiêng dè bảo

Lâm Lãng bưng thức ăn đã làm xong lên ăn cùng nàng trong phòng bếp.

Nhìn bánh hoa hồng tinh xảo ở trên bàn, bụng Thẩm Xu tức khắc kháng nghị.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong thư phòng, nàng tức giận đến sôi máu, giơ

tay cầm lấy một miếng bánh to dùng sức cắn.

Uổng công cho nàng khổ tâm, đói tới mức ngực dán vào lưng, vốn dĩ muốn

cho hắn một kinh hỉ, ai ngờ vừa vào phòng đã thấy! Đúng là nam nhân tốt!

Đúng là rất kinh hỉ!

Nghĩ vậy, Thẩm Xu lại cắn một miếng bánh hoa hồng to để hả giận.

Thấy Thẩm Xu như có thù oán với điểm tâm, Lâm Lãng nuốt nước miếng, nửa

ngày sau mới thử thăm dò, “Là bánh hoa hồng hôm nay nô tỳ làm không hợp

khẩu vị công chúa sao?”

Nghe vậy, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần lại ngẩng đầu nhìn qua, thấy vẻ

mặt nghi vấn của Lâm Lãng, Thẩm Xu lắc đầu, “Không có không có, điểm tâm

ăn rất ngon.

Thẩm Xu cũng không nói sai, tay nghề của Lâm Lãng trong cung cũng là số

một số hai, đồ ăn nàng ấy làm tất nhiên hương vị không thể kém được.

Nghe Thẩm Xu nói vậy, Lâm Lãng mới yên lòng.

Thấy nàng ăn được một lúc mới mở miệng, “Hôm nay công chúa có tâm sự gì

đúng không?”

Thẩm Xu ngẩng đầu ‘hả’ một tiếng, phản ứng được Lâm Lãng đang hỏi mình

cái gì, một lần nữa cúi thấp đầu.

“Là tướng quân không nhận bùa hộ mệnh của công chúa sao?” Nói đến đây,

Lâm Lãng dừng một chút, trấn an nói, “Tướng quân hàng năm chinh chiến sa

trường, có lẽ không tin vào cái này.

Nghe vậy, Thẩm Xu hừ lạnh một tiếng, “Cái gì mà không tin, bổn cung tận mắt

thấy hắn nhận của người khác.

Lâm Lãng cảm thấy ngoài ý muốn, thanh danh Bùi Vân Khiêm cũng như sấm

bên tai, không phải nói không gần nữ sắc sao? Vậy mà còn nhận hà bao của

người khác?

Thấy vẻ mặt nghi vấn của Lâm Lãng, Thẩm Xu cũng không lừa gạt, kể một lượt

chuyện đã xảy ra, trong lòng có lẽ cũng sẽ thoải mái hơn chút.

“Hôm nay bổn cung chưa vào cửa đã thấy trong thư phòng Bùi Vân Khiêm có

một mỹ nhân nũng nịu, vẻ mặt nàng ta thẹn thùng đưa bùa hộ mệnh cho Bùi

Vân Khiêm, dáng vẻ hà bao cũng không khác gì so với bổn cung.

“Vậy nên công chúa chưa đưa mà đã đi rồi?”

Thẩm Xu nhìn qua, mày liễu nhíu lại, “Hắn nhận của người khác rồi thì bổn

cung còn đưa làm gì?”

Nói rồi, nàng thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài một tiếng, “Lãng phí công sức một

ngày nay của bổn cung, còn đói bụng như vậy!”

Nghe Thẩm Xu nói xong, cuối cùng Lâm Lãng cũng hiểu được, phản ứng này

của công chúa nhà nàng, rõ ràng là thấy nữ tử khác tặng bùa hộ mệnh cho

tướng quân nên mới ghen tuông.

Nghĩ vậy, Lâm Lãng không nhịn được cười thành tiếng.

Thấy thế, Thẩm Xu nhíu mày lần nữa nhìn qua, lời nói mang theo vẻ không vui,

“Ngươi cười cái gì?”

Lâm Lãng nhịn cười, nhẹ nhàng chớp mắt nói, “Theo nô tỳ thấy được, phần lớn

là trái tim công chúa có Bùi tướng quân, vậy nên thấy nữ tử khác tặng đồ cho

tướng quân mới ghen tuông như vậy.

Thẩm Xu sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng, theo bản năng phản bác, “Sao có thể

chứ?”

Dừng một chút, Thẩm Xu ý thức được mình phản ứng quá kích, mất tự nhiên

quay đi chỗ khác, lẩm bẩm, “Sao bổn cung có thể rung động với hắn chứ, hắn

ta cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng, tính tình thay đổi liên tục, dáng vẻ… cũng

chỉ có thế, hung thần không có chút ưu điểm nào.

Lời này càng nói càng không tự tin, cuối cùng cũng không biết là nói cho ai

nghe.

Nói rồi, Thẩm Xu lại nhớ tới cảnh tượng mình vừa thấy, cúi đầu cắn bánh hoa

hồng trên tay, nhịn không được mắng một câu.

“Cẩu nam nhân!”

Nhưng mà, Bùi Vân Khiêm vừa muốn nhấc chân đi tới nghe thấy một câu này

lông mày lập tức nhảy dựng, bước chân dừng lại.

Hắn là cẩu nam nhân?

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Vân Khiêm: Phu nhân mắng ta là cẩu nam nhân??? Ừm, mắng hay lắm.

Bùi Vân Khiêm: Phu nhân nói ta trông khó coi? Không có ưu điểm gì? Vậy

không thể nhịn được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.