Bước vào thang máy, cả hai người đều hơi trầm mặc.
Lộc Kim Triều thì không có gì muốn nói, còn Tiêu Bình thì đơn thuần là vì căng
thẳng. Khi thì anh ngẩng đầu nhìn đèn, khi thì lo lắng nhìn chằm chằm bảng
chỉ số thang máy, lúc lại cúi đầu quan sát giường đẩy bên cạnh, sợ chỗ nào đó
xuất hiện chút bất thường.
May mà, có lẽ vì nhiệm vụ mới vừa bắt đầu, hoặc là vì họ vẫn chưa phạm phải
điều cấm kỵ nào, ít nhất thì hiện giờ thang máy chưa gặp sự cố.
Thuận lợi xuống đến tầng hầm, nơi này nhiệt độ thật sự rất thấp, nhưng cũng
còn trong phạm vi cơ thể con người có thể chịu được. Nối với cửa thang máy
là một hành lang dài, thang máy ở tận đầu bên trái, còn nhà xác thì phải đi
theo hành lang này vào trong.
“Ai thiết kế cái này vậy?” Tiêu Bình không nhịn được mà lẩm bẩm.
Nếu như trong nhà xác có chuyện gì xảy ra, muốn chạy trốn thì cũng chỉ có
duy nhất con đường hành lang thẳng tắp này, không có lấy một vật gì che
chắn, càng chẳng có chỗ nào để ẩn nấp. Quá bất lợi!
Hơn nữa nơi này luôn khiến người ta vô thức cảm thấy khó chịu. Hành lang
không rộng, trần nhà cũng thấp, bức tường trắng toát, cộng thêm ở ngay tầng
hầm, chỉ cần đứng đây thôi cũng mang lại cảm giác bức bối khó tả.
Tiêu Bình chỉ muốn nhanh chóng đưa thi thể vào rồi rời khỏi đây. Khi anh
quay đầu nhìn sang đồng đội của mình, dưới ánh đèn trắng bệch, vừa ngoảnh
mặt lại liền chạm ngay làn da tái nhợt cùng con ngươi đen sì của Lộc Kim
Triều, một luồng lạnh lẽo lập tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, suýt nữa tưởng mình
gặp ma.
Phải mất một giây não mới phản ứng lại: không đúng, đây là đồng đội, không
phải quỷ.
Anh do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra câu: “Hay là Tiểu Lộc
lần sau trang điểm chút xíu, thêm tí son tí phấn rồi hãy lên tàu”
Quá vô duyên rồi.
Đẩy giường đẩy đi, anh lại bắt đầu lo nghĩ — phải làm sao với ca trực đêm nay
đây? Nếu lỡ lúc tinh thần đang căng thẳng cực độ mà lại mất điện, Lộc Kim
Triều cứ yên lặng theo ngay sau lưng mình, lỡ mà vô tình quay đầu lại thấy cô
ấy… thì chẳng khác nào gặp quỷ thật.
Bánh xe giường đẩy ma sát trên nền đất phát ra tiếng “kèn kẹt”, lăn đều cùng
nhịp với bước chân hai người, vang vọng trong hành lang tĩnh lặng của tầng
hầm. Tiêu Bình chỉ còn biết thầm cảm ơn vì ánh đèn trên trần vẫn chưa chập
chờn.
Đẩy xe khoảng hai phút, cả hai đã đến cửa nhà xác. Chủ yếu vẫn do giường
đẩy quá chậm, anh tính thử rồi — nếu chạy thì từ cửa nhà xác ra đến thang
máy hoặc cầu thang, chỉ mất tầm mười lăm giây.
Nghĩ tới đây, Tiêu Bình lại không nhịn được quay đầu nhìn phía sau, rồi lại liếc
sang đồng đội.
Thật sự quá yên tĩnh.
Tiêu Bình rất mong Lộc Kim Triều có thể mở miệng, nói bất cứ điều gì cũng
được, ít nhất có thêm một giọng người, không khí sẽ bớt căng thẳng nặng nề.
Nhưng rõ ràng Lộc Kim Triều không nhận được “tín hiệu não” của anh. Cô hoàn
toàn không ý thức được đồng đội lúc này đang căng thẳng đến mức nào.
Trong mắt Lộc Kim Triều, suốt dọc đường tới đây coi như vẫn khá yên ổn, xung
quanh không có biến đổi bất thường nào, thi thể trên giường đẩy cũng nằm
yên, không có dấu hiệu muốn bật dậy. Tuy môi trường khiến cô cảnh giác,
nhưng vẫn còn xơi mới đến mức hoảng loạn nghĩ quẩn.
Cô từng trải qua ba lần nhiệm vụ trên ga, trong tình huống thế này giữ bình
tĩnh và lý trí đã là việc đơn giản.
Trong bầu không khí yên tĩnh, giường đẩy đã được đưa tới cửa nhà xác.
“Đến rồi” Tiêu Bình không nhịn được cất lời.
Nhà xác không có bảo vệ túc trực, muốn mở cửa cần có chìa khóa, mà cả hai
đều mang theo.
Tra chìa vào, xoay nhẹ, rồi vặn tay nắm.
Cánh cửa kim loại nặng nề từ từ hé mở, luồng khí lạnh theo khe cửa ùa ra,
nhanh chóng quấn lấy hai người.
Lần này, Tiêu Bình và Lộc Kim Triều đều cảm nhận rõ ràng — nhiệt độ nơi này
tuyệt đối không thích hợp để con người ở lâu.
Trong lòng Lộc Kim Triều thoáng dấy lên nghi hoặc, theo lý mà nói, trong nhà
xác dù lạnh cũng không đến mức này, vì bên trong còn có tầng tủ lạnh riêng,
nơi đó mới đáng lẽ phải lạnh như thế.
Chẳng lẽ có chỗ rò khí lạnh?
Ví dụ, có ngăn tủ lạnh nào chưa được đóng kín?
vuong-5.html]
Cửa mở hẳn ra, bố cục bên trong hiện rõ trong mắt cả hai.
Trông thì khá bình thường, cũng chẳng khác là bao so với mấy nhà xác từng
thấy trên phim ảnh. Chỉ là số lượng tủ lạnh nhiều hơn, nghĩ đến đây cũng hợp
lý, dù sao đây là nhà tang lễ quy mô lớn.
Tiêu Bình còn đang tìm tủ trống theo lời thanh niên lúc nãy dặn, thì Lộc Kim
Triều đã rời khỏi chỗ, ánh mắt lướt qua từng hàng tủ lạnh, như thể đang tìm
kiếm thứ khác.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Sao vậy?” Tiêu Bình thấy thế, không nhịn được hỏi.
Lộc Kim Triều không trả lời ngay, mà tiến vào sâu hơn, mất một lúc mới đi một
vòng quanh phòng xác.
Tiêu Bình thì căng thẳng, chậm rãi theo sát phía sau, thấy cô không nói gì, anh
chỉ còn cách đoán bừa, lo lắng chẳng lẽ cô đã phát hiện ra thứ gì bất thường.
Khi Lộc Kim Triều dừng bước trước một hàng tủ lạnh, cô bỗng khựng lại.
“Bên kia” Cô giơ tay chỉ.
Tiêu Bình đưa mắt nhìn theo, ngay giây sau toàn thân cứng lại.
Một ngăn tủ lạnh bị mở ra, khay xác đã kéo ra ngoài, nhưng thi thể trên đó…
đã biến mất.
Tiêu Bình chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không biết là do nhiệt độ quá
thấp, hay là phản ứng bản năng khi thấy cảnh tượng trước mắt.
“C-có thể là nhân viên lúc trước quên đóng lại?”
Thật sao?
“Thế còn chỗ này?” Cô lại nhìn xuống sàn.
Ngay dưới khay xác, rõ ràng có một dãy dấu chân kéo dài ra phía cửa nhà xác!
Tuy không rõ ràng lắm, nhưng vẫn đủ để nhận ra.
Sắc mặt Tiêu Bình xám ngoét, anh biết rõ, không thể tiếp tục tự lừa mình dối
người nữa.
“… Làm sao bây giờ?”
Anh hỏi Lộc Kim Triều, cũng như đang hỏi chính mình. Đồng thời trong đầu
xoay chuyển điên cuồng, cố tìm một biện pháp khả thi.
Lộc Kim Triều lắc đầu: “Không cần làm gì cả”
Dấu chân này hướng ra ngoài, nghĩa là nếu đúng như cô đoán, đã từng có một
thi thể tự mở cửa tủ lạnh, từ trong đó bước ra, rồi rời khỏi nhà xác.
Vậy thì bây giờ, nó ở đâu?
Nó muốn làm gì?
Không ai biết cả.
“Trước hết cứ làm xong việc trong tay đã”
Đối với họ, việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng đưa thi thể vừa
mang đến vào tủ lạnh, rồi đóng chặt lại.
“Nhỡ… nó vẫn còn ở đây thì sao?”
Tiêu Bình vừa nói ra, chính cánh tay mình cũng nổi đầy da gà vì lời nói đó.
Anh không hiểu, tại sao Lộc Kim Triều có thể bình tĩnh đến vậy, thậm chí còn
tiếp tục “làm việc”.
Ánh mắt anh lo lắng liếc khắp nơi, cứ như thể thi thể “sống lại” kia thật sự
đang ẩn nấp ngay gần đây, chờ đợi, chỉ cần họ sơ hở, mất cảnh giác, hoặc chỉ
trong một cái chớp mắt thôi… thì sẽ có một cái xác mục nát xuất hiện ngay
trước mặt.