Hai người cùng đưa thi thể đến phòng hóa trang, chuẩn bị tút tát dung nhan
cho nó.
Tuy trước đây chưa từng được học qua một cách hệ thống, nhưng vừa rồi
chàng trai trẻ đã giảng sơ vài câu. Trong ga tàu này, họ cũng chẳng cần kỹ
thuật cao siêu gì, chỉ cần làm ra bộ dáng như đang tiến hành là được.
Cả hai cầm lấy dụng cụ, còn đang suy nghĩ lát nữa phải “tút tát” thi thể thế
nào, thì ngay khoảnh khắc tấm vải trắng được vén lên — cho dù đã chuẩn bị
tâm lý để đối diện trực tiếp, ánh mắt đầu tiên nhìn xuống vẫn khiến họ không
nhịn được mà hít mạnh một hơi lạnh.
“Đây là…” Tiêu Bình nhìn xác chết trước mặt, da đầu tê rần, mở miệng định
hỏi nhưng nói ra được hai chữ thì không biết phải miêu tả thế nào nữa.
Chỉ thấy dưới tấm vải, một thi thể phụ nữ nằm ngửa trên xe đẩy. Trên người
bà ta mặc quần áo, nhưng cả hai hoàn toàn nhìn không ra màu sắc gì, chỉ vì
toàn thân như đã bị ngâm trong máu suốt một thời gian dài mới được vớt ra,
da thịt lẫn quần áo đều bị lớp máu đặc sánh, đen đỏ, đã sớm khô cứng bao
phủ.
Đôi mắt bà ta trợn trừng, nhìn thẳng lên trên, đồng tử đã tán rộng tỏa ra một
cảm giác vô cùng xúi rủi. Khi có người vén vải trắng, ánh mắt ấy liền lập tức
găm thẳng vào kẻ vừa động tay!
Da thịt sớm đã thối rữa, chất lỏng đặc quánh xen lẫn với lớp máu đông đóng
trên da mặt từ từ chảy xuống hai bên má.
Khi còn phủ vải trắng chỉ thoáng có mùi, nhưng lúc vải bị kéo ra, mùi hôi thối
nồng nặc lập tức ập đến, tựa như đây không phải thi thể vừa mới được đưa
tới hôm nay, mà là một xác chết đã qua nhiều ngày, sớm bắt đầu mưng mủ
phân hủy!
“… Không đúng rồi!”
Tiêu Bình không nhịn được nôn khan, vội lùi hai bước, không dám nhìn thêm.
Khi cố gắng trấn tĩnh ngẩng đầu, anh lại thấy Lộc Kim Triều chẳng hề bịt mũi
che miệng, cũng không lùi lại, mà chỉ chăm chú nhìn thi thể. Cô gái trẻ khẽ
nhíu mày, rõ ràng cũng khó chịu, nhưng không hề dao động như mình.
Cô ấy làm sao mà chịu nổi được vậy?
Trong lòng Tiêu Bình thoáng dấy lên mấy phần bội phục. Nhìn dáng vẻ bình
tĩnh của Lộc Kim Triều, anh mở miệng hỏi:
“Cô nhìn ra được gì không?”
Ánh mắt Lộc Kim Triều đã đảo quanh thi thể mấy vòng, cô gật đầu, trước
tiên phủ lại tấm vải trắng, sau đó mới đáp:
“Trước hết, thi thể này chắc chắn không phải chết trong mấy ngày gần
đây”
“Cũng chẳng phải từ bệnh viện đưa tới”
Trong ga tàu, nhiệt độ cảm nhận không cao, muốn xác chết thối rữa đến mức
này cũng cần có thời gian. Mà bệnh viện thì có kho lạnh, không thể nào bỏ
mặc thi thể đến mức phi nhân tính như vậy.
“Người đưa thi thể đến đây, có lẽ cũng không phải thân nhân”
“Dựa vào vết tích, rất có khả năng lúc còn sống, bà ta đã bị thứ gì đó siết cổ
đến chết ngạt”
Tuy lớp máu đông che đi phần lớn dấu vết, nhưng Lộc Kim Triều vẫn thoáng
thấy được manh mối nơi cổ thi thể.
Không đưa vào bệnh viện cấp cứu, để đến khi thi thể mục rữa mới đem đến,
kẻ đưa đến chỉ để lại tiếng khóc, nhưng chưa từng lộ diện.
Tiêu Bình nghe giọng nói đều đều mà chậm rãi của cô, phía sau lưng không
kìm được nổi da gà.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Người vừa đưa tới… chẳng lẽ chính là hung thủ giếc bà ta?!”
“Không rõ” Lộc Kim Triều lắc đầu.
Dù sao có phải hay không, với tiến trình nhiệm vụ cũng chẳng quan trọng, nên
cô không định tìm hiểu thêm.
“Nhưng mà, thi thể thành ra thế này, chúng ta còn hóa trang kiểu gì được
nữa?” Tiêu Bình bắt đầu đau đầu.
Mức độ thối rữa quá nặng, chỉ chạm nhẹ cũng khiến da thịt rơi rụng, thay quần
áo cũng không làm nổi.
“Thật ra trọng điểm không nằm ở hóa trang” Ánh mắt Lộc Kim Triều rơi xuống
cái chuông nhỏ đặt cạnh đó: “Người kia chỉ dặn nhất định phải buộc chuông
vào cổ chân thi thể”
“À đúng rồi” Tiêu Bình vỗ trán: “Chỉ cần người nhà không tới quấy, công việc
của mình coi như hoàn thành”
“Người đưa tới còn chẳng dám lộ mặt, thi thể cứ thế thiêu hủy cũng chẳng
ai nói gì”
vuong-4.html]
“Chúng ta chỉ cần ở đây ba ngày, miễn là ba ngày không xảy ra chuyện, đừng bị
đuổi việc là được”
Đây cũng là lý do vì sao họ phải làm đúng quy trình — họ cần “công việc” này.
Tiêu Bình cầm lấy cái chuông: “Người kia chỉ dặn nhất định phải nhớ buộc
chuông, mình chỉ cần làm đúng chắc sẽ ổn thôi nhỉ?”
Vừa nói, anh vừa vén tấm vải trắng che phần chân của thi thể. Dù chỉ là bàn
chân, dáng vẻ vẫn ghê rợn đến kinh hồn.
Tiêu Bình nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới cúi xuống buộc
chuông, trong quá trình khó tránh dính phải ít dịch thể lạ, suýt nữa lại nôn.
“Xong rồi xong rồi, mau đẩy vào kho lạnh thôi!”
Lộc Kim Triều liếc nhìn chiếc chuông buộc nơi cổ chân thi thể, rồi khẽ gật đầu:
“Anh có muốn đi rửa tay trước không?”
“Có có! Cô đợi tôi một chút!” Tiêu Bình nói xong liền nhanh chóng chạy đến
bồn rửa.
Sau khi rửa tay xong, cả hai đẩy xe chuyển xác đi về phía phòng lạnh.
Nhìn qua bộ dạng thi thể, bàn tay đẩy xe của Tiêu Bình căng thẳng hơn hẳn so
với lúc trước, ánh mắt cậu gần như cố ý tránh né chỗ vải trắng che xác.
Hai người trực ca đêm đã quen đường đi, thấy họ và xe đẩy thì vội chạy tới:
“Đây là thi thể hôm nay à…”
“Cảm giác thế nào?”
Tiêu Bình gật đầu rồi lại lắc: “Đúng là hôm nay đưa tới, nhưng cảm giác không
hay lắm”
“Chuông đã buộc rồi, chỉ mong đêm nay không xảy ra chuyện gì”
Thi thể này có điểm đáng ngờ, trong hầu hết phim kinh dị hay tiểu thuyết, ban
đêm chắc chắn sẽ có biến cố. Mà ở cái ga tàu này thì quỷ hồn trăm phần trăm
có tồn tại, khỏi cần nói “có khả năng cao”.
Nghe vậy, sắc mặt hai đồng nghiệp ca đêm đều thêm vài phần khó coi, lộ rõ vẻ
do dự.
“Thôi, hai người đưa vào đi, nhớ đóng kỹ cửa đấy!”
Tủ đông có khóa, mở được từ bên ngoài. Nếu khóa cẩn thận thì…
Nhưng trong lòng ai cũng hiểu, đối với quỷ, mấy thứ vật lý thông thường hoàn
toàn vô dụng.
“Chẳng biết nhiệm vụ cấm kỵ lần này là gì. Nếu chúng ta làm đúng lời người
kia dặn, liệu có tránh được phần nào nguy hiểm không…”
Trên đường đưa thi thể xuống phòng lạnh, Tiêu Bình không nhịn được thấp
giọng lo lắng. Nếu có thể biết trước mấy điều cấm kỵ của quỷ, không phạm
phải thì tốt biết bao.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã bước vào khu lạnh.
Kho lạnh của nhà tang lễ xây ở dưới đất. Dù có cầu thang, nhưng đẩy xe chở
xác thì chỉ có thể đi thang máy.
Cửa thang máy mở ra, một luồng khí lạnh buốt từ khoang trống tỏa ra, ập lên
người họ, khiến Tiêu Bình không kìm được phải xoa xoa cánh tay nổi da gà.
“Rét quá…”
“Xuống dưới cẩn thận đấy” Lộc Kim Triều dặn.
“Tôi hiểu” Tiêu Bình gật đầu.
Cả hai cùng đẩy xe xác đi vào thang. Thang máy chỉ có hai nút lựa chọn: tầng
1 và tầng hầm -2.
Tầng hầm -2 chính là phòng để xác.
Khi cửa thang máy khép lại, trái tim hai người cũng theo nhịp thang trượt
xuống mà nặng nề dần. Họ đều rõ ràng, nơi sắp tới tuyệt đối không phải một
nhà xác bình thường. Cho dù trong hiện thực đã là chốn âm u xui xẻo, huống
chi đây lại là bên trong ga tàu…