Trùng Sinh Ta Cưới Người Khác

Chương 52



Sẵn sàng

Thẩm Xu chậm rãi tiến lên phía trước, đôi tay đưa qua đỉnh đầu, cúi người quỳ

xuống hành lễ, “Thẩm Xu bái kiến Thái hậu nương nương, Thái Hậu nương

nương vạn phúc kim an”

Nghe vậy, Phùng Thái hậu mới giật mí mắt, có chút phản ứng nhưng lại không

mở mắt, cũng không mở miệng bảo Thẩm Xu bình thân.

Thẩm Xu biết bà ta đang muốn ra oai phủ đầu với nàng, muốn sau này nàng

nghe lời, để cho bà ta lợi dụng.

Phùng Thái hậu không nói chuyện, Thẩm Xu cũng không nhúc nhích tiếp tục

quỳ, nàng biết chỉ có thể để cho bà ta tiêu bớt sự tức giận, nàng mới có thể

bàn đến điều kiện với bà ta.

Hai bên giằng co gần nửa canh giờ, Phùng Thái hậu mới mở mắt nhìn qua,

thấy Thẩm Xu hôm nay coi như thông minh, bà ta dựa vào lưng ghế, “Xu Nhi tới

rồi sao, bình thân đi”

Nghe vậy, Thẩm Xu thở khẽ một hơi, chậm rãi đứng dậy cười nhạt, “Đa tạ Thái

hậu nương nương”

Phùng thị khẽ hừ một tiếng, nhìn Thẩm Xu với ánh mắt đắc ý, biết rõ còn hỏi,

“Sao hôm nay Xu Nhi lại có thời gian rảnh tới thăm ai gia vậy?”

Lông mi Thẩm Xu run run, tuy rằng biết Phùng Thái hậu cố ý, nhưng nàng cũng

không thể để bà ta nhìn ra một chút nào không vui.

Trên mặt mang theo ý cười nhạt, ngước mắt nhìn, dịu dàng nói, “Thái Hậu

nương nương nói đùa, không phải Thái Hậu nương nương phái người triệu nhi

thần tiến cung sao?”

Nghe vậy, Phùng Thái hậu làm ra vẻ đột nhiên nhớ ra, gật đầu ‘ồ’ một tiếng,

không mặn không nhạt nói, “Xem ra là ai gia lớn tuổi, gần đây có chuyện lúc

nhớ lúc quên”

Nói rồi, khoé miệng bà ta mang theo ý cười sâu xa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu,

“Ai gia không nhớ hôm nay kêu ngươi tới làm gì, ngươi cứ về trước đi, chờ ai

gia nghĩ xong sẽ triệu ngươi tiến cung”

Nghe vậy, trên mặt Thẩm Xu vẫn duy trì biểu tình như vừa rồi, mày khẽ nhíu lại

khó phát hiện, nàng rũ mắt cúi người quỳ xuống, “Nhi thần biết sai, Thái Hậu

nương nương bớt giận”

Vừa dứt lời, bên tai lập tức truyền tới tiếng cười sắc bén của Phùng thị, một lúc

lâu sau, bà ta hơi hơi nghiêng người, đứng dậy chậm rãi đi xuống.

Bà ta đứng trước mặt Thẩm Xu, giống như ban ân khom lưng xuống, nâng cằm

Thẩm Xu lên, “Ngày ấy lúc uy h**p ai gia, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay

không?”

Lông mi Thẩm Xu run run, thấp giọng mềm mại, “Nhi thần biết sai rồi, là nhi

thần không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng châu chấu đá xe”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Phùng Thái hậu càng sâu, buông Thẩm Xu ra lạnh

lùng nói, “Biết thì tốt, lần này chỉ là cảnh cáo nho nhỏ, nếu còn có lần sau, thứ

ngươi mất đi không chỉ có tính mạng Thẩm Việt đâu, rõ chưa?”

Thẩm Xu khẽ gật đầu, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vành mắt hơi đỏ lên, làm

ra vẻ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, dáng vẻ chịu nhục, dịu dàng nói, “Nhi thần đã

biết”

Phùng Thái hậu nhìn Thẩm Xu hừ lạnh một tiếng, tức giận trong lòng nháy mắt

cũng tiêu tan không ít, tiểu nha đầu này còn vọng tưởng muốn ngồi lên đầu bà

ta, đúng là không biết tự lượng sức mình, nếu như không cho một lời cảnh cáo

thì đúng là đã xem bà ta là giấy rồi.

Trầm mặc một lúc, Phùng Thái hậu nhớ tới lời Thẩm Xu nói ngày ấy, chuyện kia

đã bị Thẩm Xu biết được cũng là một tai hoạ ngầm, nếu không phải giữ lại

Thẩm Xu còn có tác dụng, bà ta có một vạn biện pháp khiến Thẩm Xu vĩnh

viễn phải câm miệng.

Phùng Thái hậu cân nhắc trong lòng một lúc lâu rồi mới mở miệng lần nữa, “Xu

Nhi còn nhỏ, lần này ai gia không so đo với Xu Nhi, chỉ cần về sau Xu Nhi

ngoan ngoãn nghe lời, ai gia đảm bảo Duệ Vương sẽ không xảy ra những

chuyện như ngày hôm nay nữa, từ trước đến nay ai gia là người giữ lời, thế

nào?”

Thẩm Xu hơi híp mắt che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt, cúi thấp đầu khẽ nói, “Đều

nghe Thái Hậu nương nương làm chủ”

Nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng Phùng Thái hậu cũng chậm rãi rơi xuống,

mặc dù đã khá hơn một chút, nhưng dù sao quan hệ giữa bà ta với Thẩm Xu

cũng là khắc chế lẫn nhau, là bà ta đã xem thường tiểu tiện nhân Thẩm Xu này

rồi!

Chỉ là bà ta có chút khó hiểu, tại sao ngày đó Thẩm Xu liếc mắt một cái là

nhận ra thứ trong hộp kia chính là nhục thung dung, lại còn biết được công

hiểu của nó? Thứ kia bình thường rất hiếm có ở Trung Nguyên, chỉ có ở Mạc

Bắc mới có thể nhìn thấy.

Nhưng bây giờ, bà ta lười so đo với Thẩm Xu, dù sao hôm nay cũng còn một

chuyện quan trọng hơn muốn Thẩm Xu đi làm.

Nghĩ vậy, Phùng Thái hậu nâng mí mắt, dư quang liếc Thẩm Xu một cái, nhàn

nhạt nói, “Đứng lên đi, đừng quỳ nữa”

Nói rồi, Phùng Thái hậu phất tay với Tạ Yến Thanh, “Tới đây, ban toạ cho Linh

An công chúa”

Nói xong, Phùng Thái hậu chậm rãi xoay người trở về ghế chủ toạ phía trên.

Thẩm Xu lên tiếng rồi chậm rãi đứng dậy, quy củ ngồi xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.