Trên chủ vị, Phùng Thái hậu khẽ đỡ ống tay áo, ngước mắt nhìn Thẩm Xu mở
miệng nói, “Hôm nay ai gia tìm ngươi tới là có một chuyện khác muốn ngươi
làm, hi vọng lần này ngươi đừng để ai gia thất vọng”
Nghe vậy, trái tim Thẩm Xu đột nhiên trùng xuống, lần trước bà ta dùng ngữ
khí thế này để nói chuyện với nàng là hôm đại hôn, ngày ấy, bà ta muốn nàng
làm tai mắt truyền tin tức, tuỳ thời gi*t ch*t Bùi Vân Khiêm.
Bây giờ, sợ là có liên quan tới Bùi Vân Khiêm.
Lông mi Thẩm Xu run run, thở nhẹ một hơi, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với
đôi mắt của Phùng Thái hậu, mở miệng nói, “Thái Hậu nương nương cứ nói đi
đừng ngại, lần này Xu Nhi sẽ không để Thái Hậu nương nương thất vọng, dù
sao thì tính mạng của Xu Nhi và đệ đệ cũng đang nằm trong tay Thái Hậu
nương nương, người chỉ cần làm một động tác nhỏ thôi cũng lấy được mạng
của tỷ đệ nhi thần, trước đây là Xu Nhi hồ đồ”
Nghe vậy, khoé miệng Phùng Thái hậu cong cong, ý cười càng sâu, từ trước
đến này dã tâm bà ta bừng bừng, mưu toan muốn nắm giữ triều chính, nếu
không phải có sát thần Bùi Vân Khiêm kia trong triều, Sở kinh thành sớm đã
thay đổi thời tiết, thiên hạ Bắc Lâm này của họ Thẩm hay họ Phùng cũng
không biết được.
Mà hiện giờ, cuộc nói chuyện với Thẩm Xu không thể nghi ngờ đã thổi phồng
Phùng Thái hậu lên tận trời, trong lòng bà ta vui mừng nhưng sát tâm với Bùi
Vân Khiêm lại lớn hơn vài phần.
Nếu không phải trong triều có chướng ngại vật là Bùi Vân Khiêm này, Bắc Lâm
đã sớm thay tên đổi họ, bà ta cũng không bị quản chế bởi một thần tử!
Nghĩ vậy, trong mắt bà ta hiện lên sát khí không thể che giấu, nhìn Thẩm Xu
gằn từng chữ một, “Sổ sách này là chứng cứ mấy năm nay Bùi Vân Khiêm nắm
giữ triều chính, ai gia muốn ngươi lặng lẽ bỏ nó vào trong thư phòng của Bùi
Vân Khiêm, trợ giúp ai gia diệt trừ hắn!”
Nói rồi, Phùng Thái hậu lấy một cuốn sách bên cạnh đưa tới tay Tạ Yến Thanh.
Tạ Yến Thanh hiểu ý nhận lấy rồi đi xuống, khom người đưa tới trước mặt
Thẩm Xu.
Đôi mắt Thẩm Xu trầm xuống, bất động thanh sắc che giấu cảm xúc, sợ rằng
lộ ra giấu vết bị Phùng Thái hậu phát hiện, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thẩm Xu gật đầu, cười nhạt nhận lấy quyển sổ trên tay Tạ Yến Thanh, tiếp theo
ngẩng đầu nhìn về phía Phùng thị, đôi mắt mờ mịt, “Đây là?”
Phùng Thái hậu không nói gì, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm rồi mới nhìn về
phía Thẩm Xu giương cằm, ý bảo nàng tự xem.
Thấy sắc mặt bà ta, trái tim Thẩm Xu đập mạnh, trực giác nói cho nàng biết đồ
trên tay không phải là sổ sách bình thường.
Trong lòng nàng nổi lên dự cảm xấu, chậm rãi cúi đầu, nhíu mày một lúc rồi
mới mở sách ra.
Thẩm Xu nhíu mày, cẩn thận đọc nội dung trong quyển sách, càng về sau, lông
mày nàng càng nhíu chặt, trong lòng cũng càng cảm thấy nghiêm trọng, giờ
phút này thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập thật mạnh.
Lật được một nửa, ngón tay của Thẩm Xu đã phát run, từng chữ trong quyển
sách này đều là ‘bằng chứng’ những năm nay Bùi Vân Khiêm mua bán quan
tước, tự mình cắt xén quân lương, tàn hại đồng bào, thông đồng với địch phản
quốc.
Thẩm Xu cố gắng điều chỉnh hô hấp, một lúc sau mới tìm được lại giọng nói
của mình, chậm rãi nhìn về phía Phùng Thái hậu phía trên đang nhàn nhã
thưởng trà quan sát biểu tình của nàng, có chút không thể tin được mà nói,
“Đây… đều là Thái Hậu nương nương an bài? Cái gọi là chứng cứ?”
Phùng Thái hậu nhàn nhạt liếc Thẩm Xu một cái, “Ngươi chỉ cần làm theo ai
gia nói, tìm cơ hội đặt thứ trên tay vào thư phòng Bùi Vân Khiêm, ai gia sớm đã
sắp xếp người truyền tin tức, chuyện khác không cần ngươi nhọc lòng”
Nghe vậy, Thẩm Xu cười lạnh trong lòng, từng lời trong cuốn sổ này đều khiến
người ta phạm tội chém đầu tru di cửu tộc, toàn bộ tội danh kết hợp với nhau
cũng đủ để khiến toàn bộ Bùi phủ bị giam vào ngục.
Đến lúc đó đừng nói là Bùi Vân Khiêm, thậm chí là toàn bộ Bùi phủ từ trên
xuống dưới hơn trăm người, ngay cả Thẩm Xu nàng sợ rằng cũng không thể
may mắn thoát khỏi.
Oán hận của nàng với Phùng Thái hậu chất chứa rất sâu, cái gì mà giếc Bùi
Vân Khiêm sẽ để nàng mang theo Thẩm Việt tới đất phòng, dùng chuyện ma
quỷ này tới lừa gạt nàng, thật sự coi nàng là đứa trẻ ba tuổi rưỡi không hiểu
chuyện sao?
Nếu như Bùi Vân Khiêm thật sự vì quyển sổ này mà bị giam vào ngục, người
chết đầu tiên sợ rằng sẽ là Thẩm Xu nàng!
Đến lúc đó, không phải chết dưới kiếm của Bùi Vân Khiêm thì cũng là chết
vì ly rượu độc của Phùng Thái hậu.
Bà ta coi nàng là đồ ngốc, dễ dàng bị lừa đến thế sao?
Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu rũ mắt giấu đi sự lạnh lẽo, sau đó mới lần nữa
ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Thái hậu, nhàn nhạt nói, “Cho ta gặp đệ đệ, ta
muốn chắc chắn Thẩm Việt an toàn”