Thẩm Xu sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng ý nói tán tỉnh của Bùi Vân
Khiêm là gì.
Chẳng lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều? Bùi Vân Khiêm năm lần bảy lượt hôn nàng
ôm nàng, chẳng lẽ không phải bởi vì thích nàng?
Nghĩ vậy, lông mi Thẩm Xu run run, trong lòng có chút bồn chồn, nàng nhìn Bùi
Vân Khiêm há miệng th* d*c, lời tới bên miệng rồi lại không có cách nào để nói
ra.
Một lúc lâu sau, nàng mới mím môi dần dần tìm lại chút lý trí vừa rồi mới tách
ra.
Bùi Vân Khiêm không nhìn ra tính toán trong lòng Thẩm Xu, chỉ cho rằng nàng
nhất thời thẹn thùng, cười cười thu hồi cánh tay trên eo nàng, một cánh tay
khác khẽ xoa tóc Thẩm Xu, đáy mắt còn ẩn chứa vài phần dục vọng chưa thể
tiêu tán.
“Thế nào? Hối hận?” Khoé miệng Bùi Vân Khiêm mỉm cười trêu chọc nàng, ngữ
khí dịu dàng chiều chuộng khác thường.
Vốn dĩ vừa nghe lời nói của Bùi Vân Khiêm, trong lòng Thẩm Xu đã có chút
không vui, bây giờ nghe hắn nói vậy lại càng khó chịu hơn.
Nàng nhíu mày, sự rung động trong lòng dần dần bị xấu hổ và giận dữ thay thế,
cũng không biết dùng sức ở đâu đẩy hắn một cái, cũng thuận thế ngồi dậy.
Bùi Vân Khiêm sửng sốt, mày khẽ nhíu lại khó có thể phát hiện, nhất thời
không biết tại sao Thẩm Xu vừa rồi còn ngoan ngoãn ngồi trong ngực hắn
bây giờ lại tức giận.
Hắn đưa tay kéo Thẩm Xu qua, khuôn mặt mang theo ý cười, đôi mắt đào hoa
tinh xảo nhìn khuôn mặt Thẩm Xu không rời, ngữ khí dịu dàng có vài phần làm
nũng, thấp giọng dỗ dành, “Làm sao vậy? Hửm?”
Nghe vậy, Thẩm Xu cảm thấy ngoài ý muốn, Bùi Vân Khiêm đang dỗ nàng sao?
Sự tức giận trong lòng lập tức tan đi không ít, nàng mím môi khẽ nói, “Tướng
quân vẫn chưa dùng bữa tối, ta đi truyền thiện giúp ngươi?”
Bùi Vân Khiêm cười một tiếng, “Không cần, vừa nãy ăn no rồi.
”
Nói rồi, hắn kéo lòng bàn tay Thẩm Xu, không hề có sự cường thế bá đạo như
bình thường mà lại có ý lấy lòng, “Ngoan, nên đi ngủ thôi.
”
Vừa dứt lời, một ánh nến còn sót lại duy nhất trong phòng cũng bị Bùi Vân
Khiêm phất tay tắt mất.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Xu tỉnh lại mặt trời đã lên cao, vị trí bên cạnh cũng đã
lạnh, nàng giơ tay xoa huyệt thái dương, một tay chống giường chậm rãi ngồi
dậy.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, có lẽ bây giờ đã qua giờ Tỵ, Thẩm Xu ảo não xoa huyệt
thái dương, vậy mà nàng lại ngủ lâu như vậy.
“Lâm Lãng.
” Thẩm Xu gọi một tiếng.
Một lát sau, ngoài cửa xuất hiện thân ảnh nữ tử, “Phu nhân, có gì phân phó.
”
Không phải giọng nói của Lâm Lãng.
Chưa đợi Thẩm Xu nhớ ra người ngoài cửa là ai, đối phương đã nói tiếp, “Phu
nhân, sáng sớm tướng quân đã tới quân doanh, bảo thuộc hạ canh giữ ở cửa,
Lâm Lãng cô nương cũng ở đây, nhưng khi nãy thấy động tĩnh phu nhân đã
tỉnh, Lâm Lãng cô nương đã tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho phu nhân
rồi.
”
Nghe được một nửa, Thẩm Xu mới nhớ ra người bên ngoài là Chu Tước, nàng
dịu dàng lên tiếng, “Được, làm phiền ngươi rồi.
”
“Phu nhân khách khí, đây là bổn phận của thuộc hạ.
”
Thẩm Xu không nói gì, xốc chăn trên người rồi xuống giường thay đồ, ăn mặc
chỉnh tề, đuôi mắt liếc thấy chén thuốc trên bàn hôm qua còn chưa kịp lấy
đi, Thẩm Xu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nàng đẩy cửa ra, thấy Chu Tước đứng ngoài cung kính nói, “Thuộc hạ bái kiến
phu nhân.
”
Thấy thế, Thẩm Xu theo bản năng đưa tay đỡ Chu Tước, “Không cần đa lễ.
”
Nghe vậy, Chu Tước chậm rãi đứng thẳng, giương mắt nhìn qua.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thẳng Thẩm Xu, không thể không nói, Thẩm
Xu đúng là một mỹ nhân hiếm thấy.
Hôm nay Thẩm Xu mặc váy áo lụa mỏng màu trắng, tơ vàng chỉ bạc hoạ tiết
hoa lá cây bạch quả, những sợi tơ trên váy phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời,
khiến làn da nàng càng trở nên trắng nõn nà.
Mái tóc chỉ dùng một cây trâm đơn giản cuốn lên, bên tai có vài sợi tóc mai lay
động theo gió, hai má ửng hồng, khuôn mặt không trang điểm cũng đủ để
khiên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, đôi mắt linh động giống hồ nước mùa xuân
tháng ba, toả sáng rực rỡ.
Khí chất toàn thân hồn nhiên thanh nhã không nhiễm khói bụi phàm tục, thân
là công chúa lại không hề mang nặng khí chất vương giả hoàng gia.
Thấy Chu Tước nhìn mình chằm chằm, lông mi Thẩm Xu khẽ run, theo bản
năng cúi đầu nhìn đồ mình mặc hôm nay, nàng cũng chỉ tuỳ tay chút thôi, có gì
không ổn sao?
Trong lòng Thẩm Xu cân nhắc một lát, dịu dàng mở miệng, “Hôm nay bổn cung
có gì không ổn sao?”
Nghe vậy, Chu Tước mới khôi phục tinh thần, phát hiện mình mất lễ nghi,
nhanh chóng khom người, “Là thuộc hạ thất lễ, mong phu nhân trách phạt.
”
Thấy thế, Thẩm Xu vội vàng nâng Chu Tước dậy, ôn hoà cười cười, “Không
đáng ngại, tả thống lĩnh không cần khẩn trương như thế.
”
Chu Tước sửng sốt, không nghĩ tới Thẩm Xu lại hiểu biết về quân đội Bùi gia
như thế, còn biết nàng là tả thống lĩnh của quân đội Bùi gia.
Quân đội Bùi gia sở hữu ba nhánh chính, tả quân, hữu quân và trung quân,
nàng và Tần Tuần thống lĩnh hai bên tả hữu, thời gian lâu dần được người ta
gọi bằng tả hữu thống lĩnh, mà trung quân chính là nòng cốt của quân đội Bùi
gia, do chính tướng quân tự mình thống lĩnh.
Còn đang suy nghĩ, bên tai lại lần nữa vang lên giọng nói ôn hoà của Thẩm Xu,
“Hôm nay tả thống lĩnh có chuyện quan trọng gì không? Bổn cung có chuyện
muốn nhờ, không biết tả thống lĩnh có thuận tiện không?”
Chu Tước khom người, “Chuyện của phu nhân quan trọng, có chuyện gì cứ
phân phó cho thuộc hạ là được, trách nhiệm chính của thuộc hạ chính là bảo
vệ phu nhân và làm theo những gì phu nhân phân phó”