Khoé miệng Thẩm Xu cong cong, trong lòng cân nhắc một lúc lâu rồi mới nói,
“Bổn cung muốn tả thống lĩnh dạy bổn cung một chút công phu để tự bảo vệ
mình.
”
Nghe vậy, Chu Tước sửng sốt, “Phu nhân chê cười, phu nhân yên tâm, thuộc hạ
nhất định sẽ tận lực bảo vệ phu nhân thật tốt.
”
Thẩm Xu biết Chu Tước đã hiểu lầm, nàng lắc đầu giải thích, “Tả thống lĩnh
hiểu lầm rồi, chẳng qua bổn cung chỉ muốn học chút công phu để tự bảo vệ
mình mà thôi, miễn cho sau này tướng quân lúc nào cũng phân tâm với ta, bổn
cung không muốn kéo chân sau của tướng quân.
”
Chu Tước cúi thấp đầu, cũng không biết nên đồng ý với Thẩm Xu hay không,
một lúc lâu sau, Chu Tước mới mở miệng nói, “Phu nhân không cần khách khí
như thế, cứ gọi thuộc hạ là Chu Tước được rồi.
”
Thấy Chu Tước không đồng ý ngay, Thẩm Xu cũng không thúc giục, dù sao đây
cũng là một việc không ổn cho lắm, nếu trong quá trình tập luyện nàng bị
thương ở đâu, Chu Tước cũng sẽ bị Bùi Vân Khiêm trách phạt, Thẩm Xu cũng
biết yêu cầu này của mình có hơi làm khó người khác.
Thật ra, Thẩm Xu và Tần Tuần thân quen hơn một chút, nhưng mà nam nữ
khác biệt, vẫn là nhờ vả Chu Tước tốt hơn.
Thấy nửa ngày sau Chu Tước không nói chuyện, Thẩm Xu không muốn làm khó
người khác, chưa kịp nói gì đã nghe Chu Tước đáp, “Nếu như phu nhân thật sự
muốn học, thuộc hạ có thể dạy phu nhân vài chiêu phòng thân.
”
Nghe vậy, khuôn mặt Thẩm Xu vui vẻ, “Đa tạ, vậy sau khi chúng ta ăn sáng
xong thì bắt đầu đi.
”
Chu Tước cúi thấp đầu, “Nghe phu nhân làm chủ.
”
Đang nói chuyện, Lâm Lãng cũng bưng đồ ăn sáng trở lại.
Thẩm Xu sốt ruột học nghệ, không tới một chén trà nhỏ đã dùng xong đồ ăn
sáng, vui vẻ lôi kéo Chu Tước tới khu đất trống ở viện trước để Chu Tước dạy
nàng.
Hai người vừa đến, cách một đoạn khá xa Thẩm Xu đã nhìn thấy vị cô nương
ngày đó nàng thấy trong thư phòng Bùi Vân Khiêm đang hùng hổ lao đến chỗ
mình.
Thẩm Xu và Chu Tước sửng sốt.
Vẫn là Chu Tước phản ứng lại đầu tiên, Tưởng Diệu này chính là vị tổ tông sống
trong phủ, tính tình không hề giống như Thẩm Xu, từ trước đến nay có thù tất
báo.
Nhiều năm như vậy, thái độ Tưởng Diệu với Bùi Vân Khiêm thế nào, toàn bộ
phủ tướng quân đều nhìn thấy trong mắt, người khác không biết ý tứ của Bùi
Vân Khiêm, Chu Tước và Tần Tuần ngày ngày đi theo tướng quân lại thấy vô
cùng rõ ràng.
Tưởng cô nương này bốn năm trước được đón về phủ tướng quân, ban đầu còn
rất an phận, nhưng trong phủ này không hề có nữ quyến nào cả, ngày qua
ngày khiến nàng ta nảy sinh tâm tư bất chính.
Ban đầu không nói làm gì nhưng càng ngày càng trầm trọng hơn nữa, nếu
không phải nàng ta họ Tưởng, có lẽ tướng quân đã sớm đá bay nàng ta, nào có
thể để nàng ta tác oai tác quá trong phủ.
Cũng không biết hôm nay vội vã đi về phía bọn họ như thế là vì sao.
Tưởng Diệu thấy Chu Tước và Thẩm Xu ở bên nhau, trong mắt khó nén khỏi vui
mừng, Chu Tước là tâm phúc của Bùi Vân Khiêm, nếu nàng biết hôm qua Thẩm
Xu trộm vào thư phòng của Bùi Vân Khiêm, mặc kệ Chu Tước trước đây có suy
nghĩ thế nào về nàng ta, nhất định lúc này Chu Tước cũng sẽ đứng về phía
nàng ta!
Đến lúc đó, có Chu Tước làm chứng, đưa Thẩm Xu đi tìm Bùi Vân Khiêm đối
chất, nàng ta cũng không sợ Bùi Vân Khiêm không tin mình.
Đang suy nghĩ, khoé miệng Tưởng Diệu nở một nụ cười đắc ý, chỉ cần trong thư
phòng xuất hiện món đồ bất lợi với Bùi Vân Khiêm, còn không phải chỉ là một
công chúa không được sủng ái thôi sao, cho dù Bùi Vân Khiêm không giếc
nàng thì cũng đuổi nàng ra khỏi phủ, đến lúc đó, nàng ta lại chính là nữ quyến
duy nhất trong phủ tướng quân này, Bùi Vân Khiêm nợ gia đình bọn họ, vị trí
phu nhân tướng quân này sớm muộn gì cũng là của nàng ta!
Tưởng Diệu chớp mắt đã chạy tới trước mặt bọn họ, sau khi thấy rõ Thẩm Xu
thì hơi ngây người, nhưng một lát sau đã khôi phục lại vẻ mặt như thường,
trong mắt mang theo sự khinh thường, âm thầm mắng một câu trong lòng, “Hồ
ly tinh!”
Phục hồi tinh thần, Tưởng Diệu cũng không nhiều lời với Thẩm Xu, trực tiếp chỉ
tay vào mặt Thẩm Xu, lạnh lùng sắc bén nói, “Người đâu, trói tên mật thám
dám lẻn vào thư phòng tướng quân này lại cho ta!”
Thấy thế, Chu Tước sửng sốt, nhưng một lát sau đã phản ứng lại, che chắn
trước mặt Thẩm Xu, “Dừng tay!”
Chu Tước ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Tưởng Diệu, “Tưởng cô nương đang làm gì
vậy?”
Nghe vậy, Tưởng Diệu cười nhạt một tiếng, trong mắt khó nén được vẻ đắc ý,
“Vậy ngươi hỏi vị đằng sau xem chạng vạng hôm qua vào thư phòng của tướng
quân làm gì?”
Thấy dáng vẻ vênh váo đắc ý của Tưởng Diệu, Thẩm Xu nhíu mày, hôm qua
nàng vào thư phòng Bùi Vân Khiêm đã bị nàng ta bắt gặp?
Nháy mắt, Thẩm Xu giống như thấy được bóng dáng Thẩm Diên trên người
nàng ta, nhớ lại cảnh tượng mình thấy ở cửa thư phòng Bùi Vân Khiêm, lồng
ngực Thẩm Xu lại như bị ai đó siết chặt.
Khuôn mặt trầm xuống, mí mắt nâng lên, tầm mắt tuỳ ý đảo qua trên người
Tưởng Diệu, dùng khí chất của công chúa, lạnh lùng nói, “Ngươi là người
phương nào? Thấy bổn công chúa sao còn không quỳ?”
Tưởng Diệu bị dáng vẻ này của Thẩm Xu doạ sợ, sửng sốt một lúc rồi khôi
phục tinh thần cười một tiếng, “Chẳng qua cũng chỉ là một công chúa không
được sủng mà thôi.
”
Nói rồi, nàng ta vươn tay muốn lướt qua Chu Tước lôi kéo Thẩm Xu, “Đi gặp
tướng quân với ta, nói rõ ràng ngày hôm qua chạng vạng ngươi vào thư phòng
của tướng quân làm gì, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Vừa dứt lời, phía sau đã truyền tới một giọng nói lạnh nhạt không vui, “Ngươi
muốn cho ai đẹp mặt?”