Vẻ không cam lòng trong mắt Tưởng Diệu sắp tràn ra khỏi mắt, bàn tay siết
chặt, nếu như ánh mắt có thể giếc người, có lẽ lúc này Thẩm Xu đã chết
một vạn lần.
Không đợi Tưởng Diệu khôi phục tinh thần đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng
như đánh vào tai, lạnh nhạt giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Nhường một chút, chắn đường rồi.
”
Dứt lời, Bùi Vân Khiêm mang theo Thẩm Xu đi khỏi tiền viện, một ánh mắt cũng
không chừa lại cho Tưởng Diệu.
Vẻ mặt Thẩm Xu mơ màng đi theo Bùi Vân Khiêm qua nửa cái phủ tướng quân,
cũng không biết muốn đưa nàng đi đâu.
Đang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên Thẩm Xu đã nhìn thấy thư phòng Bùi Vân
Khiêm cách đó không xa, bước chân nháy mắt chững lại.
Có lẽ là Bùi Vân Khiêm cảm nhận được, hắn ngừng bước chân xoay người lại,
trong mắt mang theo vài phần vui vẻ, “Thế nào lại không đi rồi? Không phải
hôm qua còn lén lút tới đây sao? Sao hôm nay quang minh chính đại đưa
người tới thì lại bất động rồi?”
Thẩm Xu giương mắt nhìn qua, ánh mắt hơi loé sáng, thì ra hắn đã sớm biết
nàng đi vào thư phòng của hắn.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu há miệng th* d*c muốn nói gì đó vì mình, nhưng lại không
biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ đành gục đầu xuống giống như đang chờ đợi
phán quyết.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm buông Thẩm Xu ra, cười nhạt một tiếng, “Vào đi, đừng
chần chừ nữa.
”
Thẩm Xu trốn cũng không được đành đi vào cùng Bùi Vân Khiêm, vừa rồi hắn
không vạch trần nàng trước mặt mọi người, như vậy có nghĩa hắn tin tưởng
nàng, ít nhất cũng biết nàng sẽ không làm chuyện bất lợi với hắn.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu theo bản năng sờ quyển sách dưới ống tay áo của mình,
không phải nàng không nghĩ tới việc trực tiếp thẳng thắn với Bùi Vân Khiêm về
kế hoạch của Phùng Thái hậu, nhưng dù sao nàng cũng là người trong cung,
Phùng Thái hậu lại là mẫu thân trên danh nghĩa của nàng, Bùi Vân Khiêm có
tin tưởng lời nàng nói cũng không biết tin được bao phần.
Còn đang suy nghĩ, Thẩm Xu đã bước chân vào trong thư phòng, sau đó ‘ầm’
một tiếng, cửa phòng đóng lại, Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần.
Nàng có chút chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, chỉ cụp mắt,
thấp giọng gọi một tiếng, “Tướng quân.
”
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên, mắt liếc nàng một cái, ngồi vào vị trí
không mặn không nhạt nói, “Lúc này mới biết sợ? Hôm qua lúc vụng trộm vào
đây, sao bổn tướng quân không thấy người sợ? Hửm?”
Nghe vậy, Thẩm Xu càng cúi thấp đầu hơn.
Bùi Vân Khiêm nâng mắt, thân mình nghiêng nghiêng, nửa người tựa ra sau
ghế, “Còn đứng đó làm gì? Chờ ta mời người tới sao?”
Nghe thế, Thẩm Xu bất chấp tất cả thở phào nhẹ nhõm, bước chân đi tới cách
Bùi Vân Khiêm một thước rồi dừng lại.
Một lúc sau, thấy Thẩm Xu vẫn không tới gần, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, trên
mặt cũng không vui, lạnh lùng nhìn qua, “Cách ta xa như vậy làm gì? Ta còn có
thể ăn thịt người được sao? Đi tới đây.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu lại dịch tới gần Bùi Vân Khiêm hơn.
Cũng không biết Bùi Vân Khiêm đã đứng lên từ lúc nào, không đợi nàng đứng
vững đã cảm thấy cổ tay chợt lạnh, ngay sau đó thân mình bị Bùi Vân Khiêm
ôm lấy vòng eo, giam cầm trong lồng ngực hắn.
Thẩm Xu nhíu mày, ánh mắt trốn tránh theo bản năng lại bị Bùi Vân Khiêm bắt
ép nhìn thẳng.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, giọng nói nhàn nhạt, “Trốn cái
gì?”
“Bổn… bổn cung không trốn…”
Rõ ràng là Thẩm Xu không đủ tự tin, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên,
càng miễn bàn tới việc nhìn thẳng vào mắt Bùi Vân Khiêm.
Trầm mặc một lúc, lông mi Thẩm Xu khẽ run, nhẹ nhàng hít một hơi, chậm rãi
mở miệng nói, “Tướng quân biết bổn cung vào thư phòng từ lúc nào?”
Giọng nói Thẩm Xu không hề phập phồng, rõ ràng là nghi vấn nhưng lại dùng
ngữ khí khẳng định.
Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng rồi buông tay, “Vừa hay nhìn thấy người đi
vào.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu nuốt nước miếng, giương mắt nhìn thẳng, miễn cưỡng cười
một cái còn khó coi hơn khóc, “Thế… thế sao? Vậy thì thật trùng hợp.
”
Dừng một chút, Thẩm Xu cười khổ, “Bổn cung tự cho là mình thông minh tránh
được tai mắt trong phủ, không nghĩ tới lại bị tướng quân bắt gặp.
”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày, cười nhạt một tiếng, “Công chúa thật sự cho rằng
đôi mắt của ám vệ Bùi gia ta đều là để trang trí thôi sao?”
“Công chúa thật sự cho rằng thân thủ mình lợi hại, có thể tránh được ám vệ
mỗi mười lăm phút đổi canh gác một lần trong phủ?”
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Xu hiện lên một tia nghi hoặc, trong lòng khó hiểu,
“Ý tướng quân là?”
Chẳng lẽ Bùi Vân Khiêm biết nàng cố ý vào trong thư phòng, cố ý sắp xếp ám
vệ đi tuần qua chỗ khác?
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, thu hồi ánh mắt, nâng tay xoa nhẹ
lòng bàn tay Thẩm Xu, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, nói, “Còn không tính là quá
ngốc.
”
Trong lòng Thẩm Xu suy nghĩ tràn lan, nhất thời không rõ ràng, mím môi không
nói nữa.
Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm mới híp mắt, chậm rãi tới gần Thẩm Xu, giọng
nói cũng không ôn hoà như trước mà lộ ra vài phần lạnh lẽo, “Công chúa không
có gì muốn nói với bổn tướng quân sao?”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm nâng tay lên đặt ở cánh tay che giấu quyển sách của
Thẩm Xu, khiến nàng cả kinh run rẩy một phen, theo bản năng nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm như cười như không, trong mắt lại không có nửa
phần ý cười, lạnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
“Thần cho công chúa thêm một cơ hội nữa.
” Bùi Vân Khiêm thu lại sự lạnh lẽo trong mắt, “Công chúa có điều gì muốn nói
với thần không?”