Thẩm Xu khẽ nhíu mày, sao Bùi Vân Khiêm sớm không trở về, muộn không trở
về, lại trở về vào lúc này? Nếu Bùi Vân Khiêm tin tưởng lời Tưởng Diệu nói, vậy
nàng nên làm thế nào?
Nghĩ đến những lời Tưởng Diệu vừa nói, trong lòng Thẩm Xu khẽ run.
Nhìn dáng vẻ của nàng ta tất nhiên là muốn tố giác nàng, trong phủ tướng
quân lúc nào cũng có hạ nhân tuần tra, tuy rằng hôm qua nàng đã tận lực
tránh người, nhưng lỡ như có người thật sự bắt gặp…
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Xu âm trầm, tuy rằng nàng chưa làm chuyện gì gây
bất lợi cho Bùi Vân Khiêm, nhưng lỡ đâu tính tình hắn đa nghi như lời đồn, nếu
hắn điều tra ra đúng là nàng từng vào thư phòng của hắn, nàng nên giải thích
với hắn thế nào? Nếu như hắn không tin, nàng phải làm gì bây giờ?
Nghĩ vậy, lông mi Thẩm Xu run run, ánh mắt tối lại vài phần.
Một lát sau, Bùi Vân Khiêm bước chân tới trước mặt Thẩm Xu, không chờ nàng
khôi phục tinh thần, một tiếng gọi ngọt ngấy ‘Vân Khiêm ca ca’ đã kéo suy
nghĩ của Thẩm Xu trở về hiện thực.
Nghe một tiếng gọi này, Thẩm Xu và Bùi Vân Khiêm không hẹn mà cùng nhíu
mày, Thẩm Xu suýt chút nữa đã nôn sạch đồ ăn sáng trong bụng ra.
Bùi Vân Khiêm đứng trước mặt Thẩm Xu, theo bản năng vươn tay kéo Thẩm Xu
về phía sau một bước, lạnh lùng trầm giọng nói, “Muốn nói gì thì nói, không thì
câm miệng đừng nói nữa.
”
Nghe vậy, bước chân Tưởng Diệu chững lại, nhìn động tác lôi kéo Thẩm Xu của
Bùi Vân Khiêm, vẻ ngoan độc trong mắt ngày càng sâu.
Trầm mặc một lúc, Tưởng Diệu đứng yên tại chỗ không động, trên mặt mang
theo sự oan ức, yếu ớt nói, “Vân Khiêm ca ca, Linh An công chúa này có mưu
đồ gây rối! Muội tận mắt nhìn thấy hôm qua nàng ta lén lút vào thư phòng của
huynh! Cũng không biết là làm chuyện xấu xa gì!”
Nói rồi, Tưởng Diệu nhân lúc không ai chú ý chạy tới bên cạnh Bùi Vân Khiêm,
giơ tay kéo góc áo hắn, “Vân Khiêm ca ca, huynh mau phái người tới kiểm tra
thư phòng xem có thiếu thứ gì không đi! Chắc chắn người này là mật thám
trong cung phái đến, gây bất lợi cho Vân Khiêm ca ca!”
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Xu đột nhiên có một cảm giác khó chịu trước nay
chưa từng xuất hiện, lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt dừng ở hành động tay cẩu
Tưởng Diệu.
Cũng không biết tại sao, hôm nay Thẩm Xu cảm thấy động tác kéo ống tay áo
Bùi Vân Khiêm này của Tưởng Diệu vô cùng ngứa mắt.
Đuôi mắt Bùi Vân Khiêm khẽ liếc Thẩm Xu một cái, bất động thanh sắc rút ống
tay áo ra, không mặn không nhạt nói, “Hôm qua là bổn tướng quân để cho
nàng ấy tới đó, ngươi có ý kiến?”
Nghe vậy, Thẩm Xu và Tưởng Diệu cùng sửng sốt, Thẩm Xu không tự giác nhìn
Bùi Vân Khiêm một cái, mà chúng hạ nhân bên cạnh, đặc biệt là sắc mặt Chu
Tước vô cùng bất ngờ.
Có ai mà không biết thư phòng Bùi Vân Khiêm chính là cấm địa trong phủ chứ,
ngày thường chỉ có Chu Tước và Tần Tuần có thể bước vào bẩm báo truyện
trong quân doanh hoặc là quét tước mà thôi.
Khôi phục lại tinh thần, Tướng Diệu mếu máo, giọng nói mềm mại, “Thư phòng
là nơi quan trọng như vậy, sao Vân Khiêm ca ca có thể để cho nàng ta vào đó
chứ, nàng ta là người trong cung, lỡ đâu…”
Không chờ Tưởng Diệu nói xong đã nghe Bùi Vân Khiêm cười lạnh một tiếng,
“Nàng ấy là phu nhân của bổn tướng quân, tới thư phòng của bổn tướng quân
còn cần sự đồng ý của ngươi?”
Lời nói tới bên miệng lại bị Tưởng Diệu nuốt trở về, đôi mắt nàng ta ửng đỏ
nhìn Bùi Vân Khiêm, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, “Vân Khiêm ca ca,
sao huynh có thể che chở nàng ta đến vậy?”
Nói đến đây, nàng ta lại dừng một chút, vẻ oan ức trên mặt càng sâu hơn,
“Muội nhớ trước đây có một lần muội vào thư phòng tìm huynh đã bị huynh
răn dạy, còn cấm túc vài ngày, nhưng lần này, huynh…”
Tưởng Diệu càng nói càng uất ức, giống như tuỳ lúc có thể khóc vậy, “Sao
huynh có thể che chở nàng ta như vậy?”
Bùi Vân Khiêm cười nhạt một tiếng, “Ngươi cũng có thể so được với nàng ấy
sao?”
Dừng một chút, Bùi Vân Khiêm nhìn thẳng, đôi mắt cuồng vọng, âm cuối cũng
lộ ra sự ủ rũ nhàn nhạt, “Nàng ấy là thê tử ta dùng kiệu tám người khiêng cưới
hỏi đàng hoàng.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt liếc qua, trong mắt khinh thường không có
chút độ ấm nào, “Ngươi là cái thá gì chứ?”
Nghe vậy, Thẩm Xu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, cảm giác
trong lòng ngày càng khó tả.
Bàn tay dưới ống tay áo không tự giác siết chặt vài phần, càng cảm thấy cuốn
sách kia nóng đến lạ thường.
Đợi tới lúc khôi phục tinh thần, Thẩm Xu chỉ cảm thấy tay mình đã bị một bàn
tay lạnh lẽo nắm lấy, ngay sau đó hô hấp ấm áp phả ra ở trên đầu, “Đi theo ta.
”
Không đợi nàng kịp phản ứng, cơ thể đã vô thức đi theo Bùi Vân Khiêm.
Tưởng Diệu trơ mắt nhìn Bùi Vân Khiêm nắm tay đưa Thẩm Xu đi, nàng ta
không tin, một người từ trước tới giờ chưa từng giao du với Bùi Vân Khiêm lại
có thể được hắn bao vệ che chở như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nàng là thê tử cưới
hỏi đàng hoàng mà thôi? Nghĩ đến chuyện từ nay về sau, thái độ của Bùi Vân
Khiêm với nàng ta lập tức thay đổi, Tưởng Diệu càng cảm thấy không cam
lòng.
Dựa vào cái gì thứ nàng ta đau khổ chờ đợi nhiều năm không thể có được,
Thẩm Xu lại lấy được dễ dàng như thế? Dựa vào cái gì vài phần ưu ái mà nàng
ta tan cửa nát nhà mới có được, Thẩm Xu lại có thể cướp đi dễ dàng như vậy?
Nàng ta không cam lòng, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa thôi, toàn bộ phủ tướng
quân này đều coi nàng ta là nữ chủ nhân duy nhất, dựa vào cái gì mà Thẩm Xu
dám chen chân vào chắn đường của nàng ta!