Trong lòng Thẩm Xu khẽ run, nuốt nước miếng một cái, ánh mắt né tránh
không dám nhìn Bùi Vân Khiêm.
Không nói đến việc nàng sẽ không làm bất cứ chuyện gì bất lợi với Bùi Vân
Khiêm, hiện giờ tuy rằng nàng có tâm tư thẳng thắn lại không biết việc này nên
nói từ đâu, nếu như nàng đề cập tới chuyện trùng sinh với Bùi Vân Khiêm, liệu
hắn có cho rằng nàng bị điên không, còn nữa, ngay cả không đề cập tới
chuyện trùng sinh với hắn, chỉ nhắc tới kế sách của Phùng Thái hậu, Bùi Vân
Khiêm tin nàng hay không còn chưa biết.
Đang suy nghĩ đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt trước sau như một của Bùi
Vân Khiêm truyền vào trong tai, ngữ khí còn mang theo uy h**p nhàn nhạt,
“Xem ra công chúa không có gì để thẳng thắn với bổn tướng quân?”
Bùi Vân Khiêm chỉ tuỳ ý phất ống tay áo, tay ấn đầu gối ngồi xuống ghế thái sư
phía sau, thể hiện uy nghiêm khí thế của Trấn Quốc đại tướng quân vô cùng
nhuần nhuyễn, khiến người ta khiếp sợ.
Vốn dĩ Thẩm Xu đã chột dạ, hiện giờ thấy dáng vẻ này của Bùi Vân Khiêm càng
giống như gặp thù địch, sống lưng không tự giác mà trở nên lạnh lẽo.
Tuy rằng Bùi Vân Khiêm đang cười nhưng ý cười lại không đạt nơi đáy mắt, đôi
mắt đào hoa tinh xảo lạnh lẽo khiến người nhìn sợ hãi, Thẩm Xu càng nhìn
càng thấy chột dạ.
Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bùi
Vân Khiêm rồi lui về phía sau một bước, đôi tay đan nhau đặt ở trước ngực,
dần dần quỳ xuống.
Thấy thế, trong lòng Bùi Vân Khiêm run lên, theo bản năng vội vàng đứng dậy,
khó có thể tin nhìn Thẩm Xu đang quỳ dưới đất hành lễ.
Hắn nhíu mày, trầm giọng nói, “Người làm gì vậy?”
Thẩm Xu ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Bùi Vân Khiêm, nàng thẳng lưng,
trên mặt không hề hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh lạ thường.
Nàng cong môi, chậm rãi mở miệng, “Bổn cung tự cho là thông minh, vậy mà
những việc đang làm không thể qua mặt được tướng quân, hôm nay, một là
bổn cung xin thỉnh tội, hai là có việc muốn nhờ.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm không nói gì, nhưng vẻ mờ mịt trong mắt không hề
giảm bớt.
Đôi mắt Thẩm Xu vừa rồi còn có chút nhút nhát, lúc này lại vô cùng kiên định,
mắt hạnh ngập nước đối diện với con ngươi lạnh lùng của Bùi Vân Khiêm,
không hề trốn tránh.
“Bổn cung nguyện dâng lên cho tướng quân toàn bộ những thứ mình có, liên
minh với tướng quân, chỉ cầu tướng quân bảo hộ tỷ đệ hai người chúng ta bình
an.
”
Nói rồi, Thẩm Xu lấy quyển sách trong ống tay áo ra, nâng cao quá đầu, đưa tới
trước mặt Bùi Vân Khiêm.
Nghe vậy, trong lòng Bùi Vân Khiêm lập tức sáng tỏ, nhưng khi nghe thấy câu
‘bảo hộ tỷ đệ hai người chúng ta bình an’ kia, con ngươi xẹt qua một tia khác
thường, sắc mặt càng trở nên kì lạ.
Đương nhiên hắn phải bảo vệ Thẩm Xu, nhưng còn người nọ, Bùi Vân Khiêm
cười nhạt một tiếng, sợ là có muốn cũng không cần hắn bảo vệ.
Khôi phục lại tinh thần, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu giấu đi vẻ khác thường trong
mắt, không mặn không nhạt mở miệng nói, “Liên minh?”
Thẩm Xu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, “Đúng vậy, liên minh, hôm nay bổn
cung có mang theo thành ý tới đây.
”
Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, nghiêng người chậm rãi tựa vào sau ghế,
đôi mắt hứng thú nhìn Thẩm Xu, “Công chúa nói xem, vì sao bổn tướng quân
phải liên minh với công chúa?”
Nghe vậy, Thẩm Xu chậm rãi ngước mắt, “Dã tâm Phùng Thái hậu bừng bừng,
mưu toan nắm giữ triều đình, tướng quân là người duy nhất trong triều có thể
chống lại bà ta, nếu như mấy năm nay không có tướng quân, thiên hạ Bắc Lâm
sợ là sớm đã thay tên đổi họ.
”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vậy mà Thẩm Xu
lại biết nhiều như vậy.
Hắn không nói gì, hất cằm ý bảo Thẩm Xu nói tiếp.
Thẩm Xu hiểu ý nói tiếp, “Mấy năm nay Phùng Thái hậu phát tán lời đồn ra
ngoài, nói tướng quân giếc người không ghê tay, muốn khiến thanh danh của
tướng quân trở nên bại hoại, từ đó chèn ép thế lực trong triều của tướng quân.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười nhạt một tiếng, trên mặt mang theo sự cuồng
vọng từ khi sinh ra đã có, hồn nhiên không thèm để ý, “Vậy thì sao?”
Thẩm Xu im lặng rồi nói tiếp, “Hiện giờ tuy rằng nhìn bề ngoài thì thế cục trong
triều giữa tướng quân và Phùng Thái hậu ngang tài cân sức, nhưng trên thực
tế thế nào thì tướng quân là người rõ nhất.
Nếu như chờ lúc Phùng Thái hậu khôi phục lại, tướng quân và bà ta nhất định
sẽ có một trận chiến lớn.
”
“Vậy thì sao? Công chúa có lợi thế gì có thể giúp thần?”
Thẩm Xu cong môi, nhấn mạnh từng chữ, “Đương kim hoàng thượng không
phải huyết mạch hoàng tộc Thẩm thị ta.
”
Nghe vậy, trong mắt Bùi Vân Khiêm hiện lên vài phần ngạc nhiên, một lúc sau
lại khôi phục như thường.
Không đợi hắn mở miệng đã nghe thấy Thẩm Xu tiếp tục, “Một nửa lão thần
trong triều đều đi theo thiên đế chinh phạt thiên hạ, sở dĩ bọn họ tận lực ủng
hộ Phùng Thái hậu là do trên tay bà ta có con rối là Thẩm Đình này, hoàng tộc
Bắc Lâm luôn coi trọng huyết mạch hoàng thất chính thống, nếu như bọn họ
biết đương kim hoàng thượng không phải là huyết mạch hoàng thất, bổn cung
có thể đảm bảo một điều, bọn họ nhất định sẽ trợ giúp tướng quân diệt trừ
Phùng Thái hậu, giúp đỡ giang sơn Bắc Lâm.
”
Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói, “Nghe có vẻ rất mê người.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm ngừng một chút, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Xu, khoé
miệng mang theo ý cười nghiền ngẫm, “Nhưng ai làm hoàng đế thì có liên
quan gì tới bổn tướng quân chứ?”
Hắn và Phùng Thái hậu tranh đấu thế nào thì cũng chỉ là chuyện trong triều,
còn vũng nước đục tranh quyền đoạt vị hoàng thất này, có bước vào cũng
không biết phải làm sao rửa mình sạch sẽ, thanh danh của hắn mấy năm nay
dù sao cũng đã bị huỷ hoại, không phải sợ thế nhân mượn cớ, chỉ sợ Thẩm Xu
khó tránh khỏi bị hậu nhân lên án.
Tuy rằng hắn đã đồng ý với người nọ tận lực tương trợ, nhưng trăm triệu lần
không ngờ tới Thẩm gia còn có gièm pha như vậy, chọn một đứa con hoang
không có lai lịch rõ ràng lên làm hoàng đế.