Nghĩ vậy, trong lòng Bùi Vân Khiêm lại cười lạnh, cũng không biết tiên đế dưới
suối vàng biết được chuyện này thì sẽ nghĩ gì, chỉ sợ là muốn lật nắp quan tài
mà sống dậy.
Thẩm Xu sửng sốt một lúc, Bùi Vân Khiêm nói không sai, mặc kệ ai làm hoàng
đế, trong tay hắn cũng cầm trọng binh, vị trí Trấn Quốc đại tướng quân vững
như Thái Sơn, nhưng hôm nay lời nói của hắn cũng không khỏi quá mức cắt
câu lấy nghĩa.
Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu mở miệng lần nữa, “Nhưng tướng quân đã quên,
tổ tổ rớt sao trứng còn lành.
”
Lời này của Thẩm Xu hoàn toàn khiến Bùi Vân Khiêm ngoài dự kiến, hắn cười
to thành tiếng, “Hay cho một câu tổ rớt sao trứng còn lành.
”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm đứng dậy kéo Thẩm Xu khỏi mặt đất, giọng nói còn có
chút bất lực, “Sự thông tuệ của công chúa đều dùng để đối phó với bổn tướng
quân phải không?”
Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu run run, theo bản năng cụp mắt, đáy mắt hiện lên
một tia trào phúng.
Đột nhiên nàng cảm thấy câu nói này của Bùi Vân Khiêm không có gì không
đúng, tuy rằng nàng sống lại một đời, thế nhưng từ trước tới nay, trừ việc thay
đổi chuyện hoà thân tới Hung Nô sống một đời đau khổ, cuối cùng liên luỵ Bùi
Vân Khiêm kiếp trước chết thảm cùng nàng nơi tha hương đất khách, còn
lại thật ra cũng không thay đổi được chuyện gì khác cả.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu cười khổ trong lòng, nàng đã phụ lòng cơ hội mà trời cao
ban cho rồi.
Khôi phục tinh thần, Thẩm Xu chậm rãi ngẩng đầu, dịu dàng nói, “Tướng quân
đồng ý rồi?”
Bùi Vân Khiêm lười nhác ‘ừm’ một tiếng, coi như đồng ý.
Tiếp đó, hắn đưa tay nhận lấy quyển sách trên tay Thẩm Xu, mở miệng nói,
“Đây là thành ý theo lời của công chúa?”
Không chờ Thẩm Xu nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã thả quyển sách xuống tay
nàng lần nữa, nhàn nhạt nói, “Thứ này, ba ngày trước Tần Tuần đã giao tới tay
ta rồi.
”
Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, vậy mà Bùi Vân Khiêm đã sớm biết được kế
hoạch của Phùng Thái hậu, khó trách nàng tìm nửa canh giờ cũng không thấy
được bóng dáng thứ gì.
Nhưng hôm nay theo lời Bùi Vân Khiêm nàng cũng xác minh được một chuyện,
suy nghĩ của nàng trước đó không sai, Phùng Thái hậu không tin tưởng nàng,
trừ nàng ra, trong phủ Bùi Vân Khiêm nhất định không chỉ có một mật thám
nữa.
Nghĩ thế, Thẩm Xu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm nói, “Hẳn là
Phùng Thái hậu không chỉ sắp xếp một mật thám trong phủ.
”
Nghe nàng nói vậy, Bùi Vân Khiêm đứng dậy, “Việc này đã có Tần Tuần xử lý,
không cần công chúa lo lắng.
”
Dừng một chút, Bùi Vân Khiêm lại dừng ánh mắt trên mặt Thẩm Xu, nhàn nhạt
nói, “Chuyện cần thẳng thắn cũng đã nói xong rồi, cũng đã tới lúc bổn tướng
quân phải tính sổ với công chúa rồi.
”
Nói rồi, hắn híp mắt, chậm rãi tới gần Thẩm Xu, đưa tay ôm lấy eo nàng, giọng
nói mát lạnh quyến rũ, “Công chúa giấu diếm bổn tướng quân lâu như vậy,
chẳng lẽ không làm cái gì bồi thường cho thần sao?”
Thấy hắn gần gần ghé sát mặt mình, Thẩm Xu chỉ muốn lui về phía sau, mãi
cho đến lúc toàn thân dựa vào cái bàn phía sau, vòng eo bị đôi tay mạnh mẽ
của Bùi Vân Khiêm giam cầm, nghĩ đến hành động của hắn mấy lần trước,
khuôn mặt Thẩm Xu nóng bừng, buột miệng thốt ra, “Tướng quân, ở đây là thư
phòng…”
Nói được một nửa, Thẩm Xu lập tức hối hận.
Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, trên mặt mang theo ý cười, đôi tay đang giữ
chặt eo Thẩm Xu lại gia tăng lực đạo, nhướn mày cười khẽ, “Nói đi, sao lại
không nói nữa? Nơi này là thư phòng thì sao vậy?”
Thẩm Xu nuốt nước miếng, “Không… không tốt lắm…”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm bất động thanh sắc ‘ồ’ một tiếng.
Thấy vẻ mặt khác thường của hắn, Thẩm Xu sợ hắn đổi ý, lập tức ôm lấy cổ Bùi
Vân Khiêm, ngay sau đó môi mỏng nhẹ nhàng dán lên, đặt một nụ hôn như
chuồn chuồn đạp nước lên môi hắn, vừa chạm vào đã lập tức rời đi.
Thẩm Xu cúi thấp đầu, hơi hơi mím môi, khuôn mặt đỏ bừng, làn da trắng nõn
giống như rặng mây đỏ phía chân trời lúc chạng vạng.
Cảm xúc mềm mại ấm áp bất ngờ khiến hô hấp của Bùi Vân Khiêm như đóng
băng, đại não trống rỗng, sửng sốt hai giây, hắn mới đưa tay khẽ cọ môi mình,
ý cười trong mắt ngày càng sâu hơn.
Một lát sau, Bùi Vân Khiêm cười thành tiếng, chậm rãi cúi đầu ghé sát vành tai
Thẩm Xu, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ nghe được, “Bổn tướng quân chỉ
muốn công chúa mài mực trong phòng một tháng giúp thần thôi.
”
Thẩm Xu sửng sốt, lông mi khẽ run, khuôn mặt nóng bừng.
Thế nhưng, chỉ là… mài mực mà thôi, nàng lại nghĩ tới cái khác…
Trái tim Thẩm Xu loạn nhịp, đưa mắt nhìn Bùi Vân Khiêm không rời, trong mắt
mang theo vài phần hoảng loạn bất an, không đợi nàng mở miệng đã thấy Bùi
Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, khẽ cười một tiếng, mắt không che giấu ý
cười, “Công chúa thì sao? Cho rằng bổn tướng quân muốn người làm gì?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Thẩm Xu đã chân thành nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, lắc
đầu liên tục, “Không… không cho rằng gì hết.
”
Bùi Vân Khiêm cười khẽ, vẻ mặt không tin, “Thế sao?”
Khát khao được sống của Thẩm Xu vô cùng mạnh mẽ, nàng gật đầu thật mạnh
hai cái giống như làm vậy có thể khiến Bùi Vân Khiêm cảm nhận được thành ý
của mình.
“Vậy vừa rồi công chúa làm gì thế?”
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm cong môi, chậm rãi tới gần Thẩm Xu vài phần.
Giọng nói Bùi Vân Khiêm trầm thấp dịu dàng, đôi mắt tinh xảo đào hoa loé
sáng mang theo vài phần mê hoặc, “Công chúa muốn dùng sắc đẹp quyến rũ
thần?”
Nghe vậy, Thẩm Xu khẽ nhíu mày, theo bản năng muốn phản bác lại không
nghĩ tới, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt thâm tình của Bùi Vân
Khiêm, hô hấp của nàng như luân hãm vào trong đó, trái tim giống như lỡ mất
một nhịp.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả hô hấp cũng có thể nghe rõ, nghe thấy tiếng th*
d*c nặng nề của Bùi Vân Khiêm, sắc mặt Thẩm Xu càng ngày càng đỏ, không
dám thở mạnh, chỉ cảm thấy mình đang hít vào toàn là mùi hương của Bùi Vân
Khiêm.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới kéo suy nghĩ của về hiện thực, hơi điều chỉnh hô
hấp, khoé miệng cười nhạt không mất lễ nghĩa, “Tướng quân hiểu lầm rồi.
”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười nhạt một tiếng, giọng nói trầm thấp, “Bổn tướng
quân hiểu lầm cái gì?”
Nói xong, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong cong, ngón tay nâng lên cọ nhẹ môi
mình, cúi đầu nhìn Thẩm Xu, đôi mắt sâu thẳm, “Vậy công chúa nói xem, hành
động vừa rồi là có ý gì?”