Không chờ Thẩm Xu nói xong, Bùi Vân Khiêm khẽ liếc nàng một cái, hừ nhẹ
nói, “Công chúa không muốn bổn tướng quân đi?”
Lời này khiến Thẩm Xu sửng sốt, ngón tay nắm chặt khăn, đáy mắt loé loé,
nàng nghĩ, nếu nàng thích Bùi Vân Khiêm, nhất định nàng không muốn hắn đi
gặp nữ tử khác.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu cẩn thận nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, môi khẽ mím lại,
chậm rãi gật đầu.
Thấy thế, khoé miệng Bùi Vân Khiêm mới cong lên không dễ phát hiện, sự khó
chịu trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Một lát sau, hắn khẽ cười một tiếng, giương mắt nhìn qua, ánh mắt không chút
để ý dừng trên mặt Thẩm Xu, “Công chúa không muốn bổn tướng quân đi?”
Thẩm Xu gật đầu, không nói gì.
Tiếp theo, Bùi Vân Khiêm nhướn mày, ngữ khí ủ rũ, “Nếu công chúa không
muốn bổn tướng quân đi cũng không phải không được, theo thần thấy, hôm
nay là ngày đẹp để đi du hồ, tâm tình thần đang rất tốt, không biết công chúa
có nguyện ý đi du hồ cùng thần không?”
“Du hồ?”
Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu run lên, sao Bùi Vân Khiêm lại biết nàng muốn đi
du hồ? Chẳng lẽ là do ngày nọ tâm tình nàng khá tốt, lời nói đùa với Lâm Lãng
không cẩn thận bị Bùi Vân Khiêm nghe được?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu mím môi, trong lòng không tự giác nổi lên từng đợt sóng, từ
sau khi mẫu phi qua đời, đây là lần đầu tiên có người giữ lời nói đùa nhất thời
của nàng trong lòng.
Tuy rằng Thẩm Xu cảm thấy vui mừng, nhưng nhớ lại lời Tần Tuần vừa nói,
nàng vẫn cảm thấy có gì đó kì quái, Tưởng Diệu bên kia vừa mới thắt cổ tự sát,
Bùi Vân Khiêm bên này đã gióng trống khua chiêng đi du hồ cùng nàng liệu có
phải không được tốt lắm hay không…
Còn có, Tưởng Diệu này rốt cuộc là người nào, vì sao lại xuất hiện trong phủ
tướng quân, nhìn dáng vẻ và thái độ của người trong phủ đối với nàng ta cũng
không giống với di nương mới tới, mà ngược lại giống như chủ nhân trong phủ,
lễ nghi y hệt với nàng, mà thái độ của Bùi Vân Khiêm với nàng ta càng khiến
nàng nghĩ không ra.
Ngày ấy ở cửa thư phòng, rõ ràng nàng tận mắt nhìn thấy Bùi Vân Khiêm nhận
lấy bùa hộ mệnh Tưởng Diệu đưa hắn, dù chưa thấy hắn đeo, nhưng hà bao kia
dù sao cũng là vật bên người nữ nhi, nếu như hắn nhận lấy thì chứng tỏ ít
nhiều gì hắn cũng có vài phần ý tứ đối với cô nương nhà người ta.
Huống hồ, từ trước tới giờ nghe nói Bùi Vân Khiêm không gần nữ sắc, ngay cả
mấy nữ tử ngày thường Phùng Thái hậu và hoàng đế ca ca dởm kia đưa tới
cũng đều bị Bùi Vân Khiêm đuổi cổ ra ngoài.
Mà hiện giờ, Bùi Vân Khiêm lại để Tưởng Diệu không danh không phận ở trong
phủ, rất có thể đã ở từ trước khi nàng và hắn thành thân.
Vì vậy nếu như nói, Bùi Vân Khiêm không có tình cảm gì với Tưởng Diệu, nàng
cũng không tin tưởng cho lắm.
Trước đó, Thẩm Xu đã nghĩ vậy, nhưng hôm nay thấy thái độ của Bùi Vân
Khiêm với nàng ta, nàng đột nhiên cảm thấy dường như không phải vậy.
Sau một lúc, Thẩm Xu cụp mắt che đi sự khác thường, khẽ mở miệng nói, “Bổn
cung có một việc muốn hỏi tướng quân, không biết tướng quân có thể nói cho
bổn cung nghe được không?”
Bùi Vân Khiêm nhíu mày, ngữ khí so với vừa rồi ôn hoà hơn không ít, “Muốn gì
thì nói thẳng, đừng ấp a ấp úng.
”
Thẩm Xu mím môi, trong lòng cân nhắc xem nên hỏi thế nào mới không mất lễ
nghĩa.
Cuối cùng nàng khẽ hỏi, “Tưởng cô nương chính là di nương của tướng quân?”
Lời đã hỏi ra, Thẩm Xu siết chặt khăn tay, liệu Bùi Vân Khiêm có cảm thấy
nàng đang ghen tị hay không?
Vừa dứt lời, Thẩm Xu đã nghe thấy Bùi Vân Khiêm cười một tiếng, sau đó hắn
trả lời, “Có một mình người còn chưa đủ sao?”
Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, ý của Bùi Vân Khiêm là hắn chỉ có mỗi mình
nàng? Vậy Tưởng Diệu kia không phải di nương Bùi Vân Khiêm mới nạp?
Không chờ Thẩm Xu nói chuyện đã nghe Bùi Vân Khiêm lên tiếng, “Muốn hỏi
Tưởng Diệu là ai thì cứ hỏi, vòng vo nhiều như vậy làm gì?”
Nói xong, Bùi Vân Khiêm cũng tự giải thích, “Tưởng Diệu là muội muội của
bằng hữu của ta, một nhà Tưởng gia đều đã chết hết, chỉ còn lại mỗi mình
nàng ta, chẳng qua ta cũng chỉ chăm sóc giúp thôi, không có tư tình gì hết,
chờ thêm mấy năm nữa, nếu nàng ta không có người trong lòng, ta cũng sẽ
giúp nàng ta tìm một nhà chồng thật tốt.
”
Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Xu, không
hề có ý cười như ngày thường, nhàn nhạt nói, “Công chúa rõ chưa?”
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Xu đỏ bừng, Bùi Vân Khiêm đang chủ động giải thích
với nàng?
Trầm mặc một lúc, lông mi Thẩm Xu khẽ run, nhẹ nhàng gật đầu ‘ừm’ một
tiếng.
Bùi Vân Khiêm hừ nhẹ, cất bước tới trước mặt Thẩm Xu, đưa tay khẽ xoa đầu
nàng, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nàng chút nào, “Nhìn không ra đấy,
công chúa ghen tuông thì tính khí cũng lớn thật.
”
Nghe vậy, lông mày Thẩm Xu khẽ nhíu lại không thể phát hiện.
Ghen tuông?
Nếu nàng nhớ không lầm, lần trước bắt gặp cảnh tượng Tưởng Diệu tặng bùa
hộ mệnh cho Bùi Vân Khiêm nàng cũng có cảm giác như vậy, lúc đó Lâm Lãng
cũng nói thế, bây giờ Bùi Vân Khiêm cũng nói nàng ghen tuông.
Chẳng lẽ khi thấy bên cạnh Bùi Vân Khiêm trừ nàng ra còn có nữ tử khác, loại
cảm giác khó chịu này chính là ghen tuông?
Nghĩ vậy, Thẩm Xu cụp mắt mím môi, cảm giác này không tốt lắm, nàng không
thích chút nào.
Không chờ Thẩm Xu khôi phục tinh thần, bên tai đã truyền tới giọng nói mang
đầy ý cười của Bùi Vân Khiêm, “Công chúa còn có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi
đi, hôm nay tâm tình bổn tướng quân rất tốt, có thể trả lời người.
”
Nghe vậy, ánh mát Thẩm Xu sáng lên.
Cái gì cũng có thể hỏi sao?