Nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu theo bản năng lui về phía sau, cũng
không biết hắn buông lỏng tay từ lúc nào, chân nàng vấp một cái rồi ngã vào
bàn phía sau lưng, không đợi nàng kinh hô thành tiếng, hơi thở của Bùi Vân
Khiêm đã bao phủ trong nháy mắt, khom lưng đè nửa người nàng lên bàn.
Thẩm Xu dùng sức nắm chặt vạt áo, cổ họng khẽ chuyển, lông mi run run.
Chỉ thấy, Bùi Vân Khiêm chậm rãi cúi dần xuống, một cánh tay chống ở bên cổ,
nhìn nàng từ trên cao xuống, ánh mắt kích động không hề che giấu sự chiếm
hữu trong đó.
Động tác của Bùi Vân Khiêm không hề dừng lại, mắt thấy khuôn mặt của hắn
dần dần phóng đại trước mắt mình, nàng hoảng hốt tới mức quên cả hô hấp.
Ban ngày ban mặt, hắn muốn làm cái gì chứ?
Nghĩ vậy, khuôn mặt Thẩm Xu ngày càng đỏ bừng, đôi môi mím lại, khó có thể
tin nhìn Bùi Vân Khiêm.
Cho dù muốn làm cái gì thì cũng phải xem xét hoàn cảnh xung quanh đã chứ!
Đây… đây chính là thư phòng đó!
Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm dừng lại cách nàng chưa đến một tấc.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Thẩm Xu đã có chút ẩm ướt.
Hai người giằng co trong chốc lát, Thẩm Xu vừa định mở miệng đã thấy Bùi
Vân Khiêm khẽ cười bên tai, “Người sợ cái gì? Bổn tướng quân ăn người được
chắc?”
Nói xong, hắn chậm rãi gục đầu tới gần cổ nàng, hơi thở ấm áp quét qua bên
tai Thẩm Xu, mang theo sự ngứa ngáy như có như không.
Thẩm Xu không nhịn được, bả vai khẽ run.
Bùi Vân Khiêm mím môi, giọng nói trầm thấp dịu dàng mang theo ý cười, ghé
sát bên tai Thẩm Xu rồi nói, “Công chúa còn chưa nói hành động vừa rồi của
người là có ý gì đâu? Hửm?”
Giọng nói hắn mát lạnh lại mang theo sự uy h**p nhàn nhạt, “Nếu như công
chúa không nói…”
Nhắc đến đây, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, ý uy h**p càng sâu, “Bổn tướng
quân đành phải kể hết toàn bộ những chuyện công chúa làm ra với bổn tướng
quân cho mọi người biết.
”
Nghe vậy, hô hấp Thẩm Xu như đông cứng lại, chỉ cảm thấy hơi thở của Bùi
Vân Khiêm phả vào bên tai nàng, khiến trái tim nàng ngứa ngáy, nửa người
muốn tê dại theo, đưa tay đẩy hắn lại phát hiện mình không còn chút sức lực
nào cả.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới nghẹn ra được một câu, “Tướng quân, bình tĩnh!”
Bùi Vân Khiêm khẽ cười, trêu chọc hắn xong lại còn muốn hắn bình tĩnh, nghĩ
cũng thật hay.
Một lát sau, tầm mắt hắn lơ đãng hạ xuống cổ áo đang hơi rộng mở của Thẩm
Xu, hầu kết Bùi Vân Khiêm chuyển động, gân xanh trên tay giật giật, ngữ khí ẩn
nhẫn mang theo chút trầm thấp, “Nếu như không bình tĩnh được thì sao?”
Không chờ Thẩm Xu nói chuyện, ngoài cửa đã truyền tới tiếng đập mạnh, ngay
sau đó thấy giọng Tần Tuần ở phía ngoài, “Tướng quân, đã xảy ra chuyện rồi!”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, đôi mắt dịu dàng ẩn chứa chân tình ngay
tức khắc chuyển sang lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, giống như một thân dục
hoả nháy mắt bị người ta dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống, hắn cố gắng
nhịn xuống ý muốn giếc người, một lúc sau mới nghiến răng nói một chữ,
“Nói!”
Lông mày Tần Tuần nhảy dựng, nháy mắt cảm thấy hơi lạnh khắp người, hắn đi
theo Bùi Vân Khiêm nhiều năm như vậy, tất nhiên nghe được Bùi Vân Khiêm
lúc này đang cố nén sự tức giận, cho dù đứng ở ngoài cửa, Tần Tuần cũng có
thể cảm nhận được sát khí từ trong truyền ra, giọng nói lạnh lùng khiến hắn
run lên.
Nếu là chuyện bình thường, tất nhiên hắn sẽ không chạy tới thư phòng ‘tìm
chết’ ngay lúc này, nhưng chuyện quan trọng, Tần Tuần không dám chậm trễ.
Khôi phục lại tinh thần, Tần Tuần mở miệng, “Là Tưởng cô nương, Tưởng cô
nương vừa mới treo cổ tự sát…”
Không chờ Tần Tuần nói xong, Bùi Vân Khiêm đã lạnh lùng mở miệng, “Chết
rồi?”
Tần Tuần nghẹn họng, lời còn chưa nói ra đã phải nuốt trở lại.
“Chết rồi thì tìm quan khám nghiệm tử thi, chưa chết thì tìm lang trung,
nàng ta thắt cổ tìm bổn tướng quân có tác dụng gì?”
Nghe vậy, Tần Tuần nuốt nước miếng, thân mình không khỏi run rẩy, cách một
cánh cửa cũng thấy được Bùi Vân Khiêm vô cùng khó chịu, nếu như ở trong
phòng, sợ là hắn đã bị ánh mắt của Bùi Vân Khiêm tra tấn đến chết.
Một lát sau, Tần Tuần đáp lại, “Thuộc hạ đã biết, vậy thuộc hạ sẽ đi tìm Diệp
thần y.
”
Nói xong, Tần Tuần xoay người, bước chân nhanh như gió chạy khỏi sân.
Ngoài cửa không còn tiếng động nữa, trên mặt Bùi Vân Khiêm lại trở nên tăm
tối, lúc nghe thấy Tần Tuần nói Tưởng Diệu treo cổ tự sát, Thẩm Xu đã nhân cơ
hội này đẩy hắn ra, không đợi hắn kịp phản ứng, Thẩm Xu đã đứng cách ra một
khoảng.
Nàng đứng tại chỗ nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, trong lòng bồn chồn không
ngừng siết chặt khăn tay, nghĩ đến lời Tần Tuần vừa nói, theo lý mà nói, lúc này
có phải nàng nên rộng lượng để Bùi Vân Khiêm đi thăm Tưởng Diệu không?
Nhưng trong lòng Thẩm Xu cân nhắc nửa ngày, mãi cũng không thể nói lời
không đúng suy nghĩ trong lòng ra khỏi miệng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới không mặn không nhạt hỏi một câu, “Tướng
quân không đi thăm?”
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Vân Khiêm mới hơi hoà hoãn một chút, hắn lạnh lùng
nhìn sang, “Thế nào? Người muốn để ta đi?”
Ánh mắt Bùi Vân Khiêm sắc bén, Thẩm Xu cả kinh trái tim run rẩy, nửa ngày
trời không nói được gì.
“Không nói lời gì, vậy bổn tướng quân sẽ cho rằng người đồng ý!”
Bùi Vân Khiêm nhíu mày, sắc mặt âm trầm, giọng nói không vui chút nào.
Nghe vậy, Thẩm Xu theo bản năng mở miệng, “Không… không phải.
”