Bị thiêu sống trong bóng tối, cái chết như vậy rõ ràng chẳng hề dễ chịu, Lộc
Kim Triều tuyệt đối không muốn nếm thử.
Rời khỏi phòng hỏa táng, cảm giác bỏng rát dần tan đi, mà bây giờ, hai người
chỉ còn lại điểm tuần tra cuối cùng.
Hai ngọn nến đã dùng hết, dường như lượng còn lại cũng đủ dùng, nhưng trong
lòng Lộc Kim Triều chẳng hề lạc quan. Hiện tượng linh dị có thể gây nhiễu dẫn
đến mất điện, khiến pin điện thoại tụt xuống với tốc độ phi khoa học, lẽ nào lại
chẳng làm gì được mấy ngọn nến nhỏ bé này? Trừ phi, chính bản thân cây nến
đã là một vật linh dị.
Đó chỉ là phỏng đoán của Lộc Kim Triều, thực ra cô rất muốn giữ lại một ít nến
mang về toa tàu, chỉ là cô không chắc mình có dư sức để làm thế không.
Giờ đây, ngọn nến đang cháy gần như đồng nghĩa với mạng sống còn tiếp diễn
của họ, cô không dám vì một chút tham lam mà gây thêm phiền phức.
Lúc này, cây nến trong tay cô đã cháy cạn, người đang dùng nến là Mạnh Ninh
bên cạnh.
Đêm đã khuya, bước chân của Mạnh Ninh không nhanh, Lộc Kim Triều có thể
đoán ra suy nghĩ của cô ta lúc này — dù biết rằng tốt nhất nên nhanh chóng
kết thúc, nhưng bản năng sinh tồn lại khiến cô kháng cự việc phải tiến gần nhà
xác.
Cô liên tục quay đầu nhìn về phía Lộc Kim Triều, mong nhận được chút an toàn
từ đồng đội, nhưng do đã mất thính giác, cảm giác an toàn ấy trở nên cực kỳ
mỏng manh.
Con đường tĩnh mịch như dẫn thẳng xuống địa ngục, bóng cây trong đêm tối
biến thành những cái bóng đang giương nanh múa vuốt, dưới ánh lửa yếu ớt,
những cái bóng đó như ma trảo đang không ngừng áp sát họ.
Dây thần kinh của Mạnh Ninh căng như dây đàn, cô rất muốn nhờ Lộc Kim
Triều giúp đỡ, nhưng lại không biết phải nhờ giúp thế nào. Chỉ cảm thấy mình
lúc này chẳng khác nào một con cừu chờ bị làm thịt, chỉ chờ ngọn nến tắt đi.
Ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, ngọn lửa trong tay cô bỗng lay động.
Rõ ràng xung quanh không hề có gió, nhưng lửa nến lại giống như vừa bị thổi
qua một hơi.
Khuôn mặt Mạnh Ninh lập tức trở nên căng thẳng, cả cơ thể vì quá khẩn
trương mà cứng đờ bất thường. Cô vội vàng đưa tay che ngọn lửa, cố gắng giữ
nó ổn định, nhưng hành động đó chẳng có tác dụng gì.
Ngọn lửa như đang chao đảo giữa cơn gió mạnh, lúc nào cũng có thể tắt
ngấm. Khuôn mặt Mạnh Ninh dưới bóng tối càng thêm trắng bệch, cô không
hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào có quỷ đến gần?
Ngọn lửa chập chờn ấy còn khiến nến cháy nhanh hơn, may thay, sự bất ổn chỉ
kéo dài chừng năm giây, sau đó từ từ khôi phục.
Không có chuyện gì xảy ra, Mạnh Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
Quỷ không xuất hiện, nến cũng không tắt, dù chẳng rõ nguyên nhân, nhưng ít
nhất đó không phải tin xấu?
Có lẽ chỉ là nến kém chất lượng, cháy tới đoạn đó thì xuất hiện hiện tượng
muốn tắt thôi?
Cô tự an ủi bản thân như vậy.
Cô quay đầu muốn xem Lộc Kim Triều có thấy cảnh tượng vừa rồi không, lại
phát hiện ánh mắt Lộc Kim Triều vẫn chăm chú nhìn thẳng phía trước, thần
sắc cực kỳ nghiêm trọng.
Trong lòng Mạnh Ninh lập tức thắt lại, dự cảm chẳng lành, cô cũng ngẩng đầu
nhìn về phía trước.
Dù bước chậm, nhưng họ đã đến ngoài nhà xác, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy
vị trí thang máy tầng một.
Lúc này, trong nhà tang lễ vốn nên mất điện, đèn chỉ thị của thang máy vẫn
sáng.
Có lẽ là nguồn điện dự phòng.
Mạnh Ninh vừa nghĩ vậy, ngay giây sau, cô liền thấy đèn chỉ thị thang máy thay
đổi.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Nghĩa là thang máy đã đến tầng được chọn, sắp mở cửa.
“Đinh”— cửa thang máy mở ra.
Trong một khoảng tối om, Mạnh Ninh và Lộc Kim Triều thấy rõ ánh sáng phát
ra từ bên trong.
Nhưng chỉ một giây sau, ánh sáng ấy bắt đầu nhấp nháy, như bị thứ gì đó ảnh
hưởng, rồi tắt hẳn.
Giống như những nơi khác trong nhà tang lễ, trong thang máy cũng chìm vào
bóng tối tuyệt đối.
Cửa thang máy từ từ khép lại, nhưng nó không dừng ở tầng một.
Mà là từ từ đi xuống.
Tựa như có thứ gì đó trong bóng tối, bước vào trong thang máy, rồi bấm nút đi
xuống nhà xác.
“Có. có quỷ!” Mạnh Ninh không kìm được cất tiếng, thậm chí quên mất giờ
này chẳng ai nghe thấy được lời cô.
Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao khi nãy ngọn nến lại chao đảo dữ dội như vậy —
là vì có con quỷ vừa lướt qua người họ!
Nhưng con quỷ ấy không tấn công họ, mà đi vào thang máy.
vuong-25.html]
Bây giờ, nó đã theo thang máy đi trước xuống nhà xác.
Biết đâu. nó đang ở cuối cầu thang, chờ sẵn họ.
“Hay chúng ta. đừng đi nữa?” Cô run rẩy nói xong mới sực nhớ ra, Lộc Kim
Triều giờ đây không nghe thấy được.
Cô vội rút điện thoại ra, ngón tay run rẩy gõ chữ, tốc độ chậm hẳn lại.
【Có quỷ!! Chúng ta không thể đi được!】
Lộc Kim Triều nhìn dòng chữ ấy, cô đứng lặng rất lâu, đến mức điện thoại của
Mạnh Ninh tự tắt màn hình. Sau đó, cô mới đưa ra quyết định.
Mạnh Ninh thấy Lộc Kim Triều lắc đầu với mình, rồi trả lời:
【Từ giờ, chúng ta mỗi người tự quyết định】
Ánh mắt Mạnh Ninh lập tức tràn đầy kinh ngạc khó tin, cô không hiểu vì sao
Lộc Kim Triều rõ ràng biết dưới kia có ma, vẫn muốn đi?
Dù chỉ là đi “xem một chút”, nhưng ai biết con quỷ ấy đang ở đâu chứ?!
Biết đâu nó đang ngay trong cầu thang, chờ họ tự dâng mạng tới!
Bây giờ xuống đó, khác gì đi tìm chết?
Cô tuyệt đối sẽ không đi!
Cũng không muốn Lộc Kim Triều đi.
Trong tay Lộc Kim Triều vẫn còn hai ngọn nến, còn ngọn của cô đã cháy gần
một nửa, để phòng ngừa bất trắc, cả hai đi cùng nhau mới là tốt nhất.
Tách ra đi riêng tuyệt đối là ý tưởng tồi tệ!
Nhưng cho dù cô có gõ ra những dòng này, quyết định của Lộc Kim Triều vẫn
không thay đổi chút nào.
Mạnh Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn, khuôn mặt trắng bệch, chẳng thể hiểu nổi,
trong khi Lộc Kim Triều quay người bước về phía nhà xác.
Cô sẽ chết mất.
Mạnh Ninh nghĩ thầm như vậy.
Không hoàn thành nhiệm vụ có thể bị cản trở khi lên tàu, nhưng bây giờ đi làm
nhiệm vụ, rõ ràng có quỷ ở đó, lựa chọn nào dễ hiểu hơn chứ?
Cô không tài nào hiểu được.
Mà ý nghĩ của Lộc Kim Triều lại rất đơn giản.
Cô cũng từng do dự như những gì Mạnh Ninh nghĩ, nhưng cô càng không hiểu
nổi, tại sao con quỷ lại cố tình “hiện thân” ngay trước mặt họ, rồi cho họ biết
rằng nó đang chờ dưới đó.
Cô không định nghĩ cho phức tạp, trong ga chết, mọi hành động của quỷ đều
chỉ nhằm một mục đích — giếc người.
Hành động của nó cũng vì giếc người.
Mà quỷ trong trạm cấp Bính thì không thể nào quá thông minh, cho dù có làm
gì để giếc người, mục đích cũng chỉ đơn giản, tuyệt đối không thể sâu xa.
Giống như ác ý của “da dê”, rõ ràng và trơ trẽn.
Ánh mắt Lộc Kim Triều rơi xuống ngọn nến đang cháy trong tay Mạnh Ninh.
Phải rồi, chính vì có nến, con quỷ này bây giờ không thể làm gì được họ.
Cho nên, nó mới cố tình hiện thân ngay trước mặt, để khiến họ sợ hãi mà
không dám hoàn thành tuần tra.
Nhìn Mạnh Ninh kìa, đã bị dọa đến nỗi vỡ mật, chẳng dám tiến thêm nửa bước.
Vì thế, suy nghĩ của Lộc Kim Triều cũng rõ ràng: hành động của con quỷ lúc
này chỉ nhằm khiến họ không thể hoàn thành nhiệm vụ tuần tra!
Điều đó càng chứng minh suy đoán trước đây của cô có lẽ là đúng.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ tuần tra, chắc chắn sẽ dẫn đến một “hậu quả”
nào đó!
Mà hậu quả này, đủ để khiến họ chết trước khi kịp bước lên tàu.