Yêu Thầm

Chương 42



Sẵn sàng

Nhan Yểu khẽ cười, sau đó không vội không chậm bấm gọi lại lần hai. Lúc này,

độ kiên nhẫn của cô lại cao hơn mọi ngày một chút.

Đến lần gọi thứ ba, bên kia mới chịu bắt máy. Câu đầu tiên vang lên: “Biết lỗi

chưa?”

Cô cụp mắt xuống, cũng thu lại nét lạnh lẽo trong đáy mắt.

“Hứa Hạo Hải, tôi đã nói là tôi đang làm việc”

Bên kia không ngờ cô không gọi để xin lỗi, ngược lại thái độ như thể chính cậu

mới là người sai: “Chj bận đến vậy sao? Mấy ngày nay từ sáng tới tối em nhắn

tin cho chị, nhưng chị trả lời được mấy câu? Xong việc rồi, buổi tối gọi một

cuộc điện thoại cũng không được à?”

“Buổi tối tôi cũng phải làm việc”

Nhan Yểu đâu phải kiểu dân văn phòng sáng chín chiều năm. Làm nhiếp ảnh

không chỉ đơn giản là cầm máy lên chụp mấy tấm là xong. Cô phải lên ý tưởng

từ trước, từ trang phục, makeup, bối cảnh, đều phải phối hợp với cả ekip.

Thật ra cô hoàn toàn có thể giải thích cho Hứa Hạo Hải, có thể kể lại toàn bộ

quy trình làm việc, trừ những phần nằm trong điều khoản bảo mật, còn lại, cô

đều có thể nói hết.

Chỉ là cô không muốn.

Nhan Yểu cũng biết, suy nghĩ kiểu này chẳng phải là thói quen tốt trong tình

yêu. Nhưng từ nhỏ đến lớn, cô đã quen sống một mình, không ai quản, cũng

chẳng ai quan tâm cô làm gì, thành ra sống thành kiểu “muốn sao làm vậy”

như bây giờ.

“Đừng lấy công việc làm cớ để lảng tránh em nữa được không?” Giọng của Hứa

Hạo Hải bên kia rõ ràng không tin.

“Lảng tránh?” Nhan Yểu phản bác, giọng đều đều mà nghe như băng giá: “Vậy

thế nào mới gọi là không lảng tránh? Tôi phải làm lịch trình chi tiết từng phút

từng giây, ghi rõ mình đang làm gì? Hay là mỗi người chúng ta cần gắn một cái

bộ đàm để báo cáo mọi hành động trực tiếp?”

“Ý chị là sao? Trong lúc yêu nhau, chuyện chia sẻ cuộc sống với nhau không

phải rất bình thường sao?”

Hứa Hạo Hải nhớ tới mấy mối tình cũ, mấy cô bạn gái trước kia đều thích nhắn

tin, từ lúc mở mắt buổi sáng đã bắt đầu tám, thậm chí bữa trưa ăn gì cũng phải

chụp hình gửi qua.

Hồi đó, Hứa Hạo Hải cảm thấy những chuyện đó vô nghĩa hết sức, chẳng hiểu

sao mấy người lại thích làm vậy. Nhưng giờ thì khác, giờ cậu chỉ mong Nhan

Yểu học được chút nào hay chút nấy, chỉ cần được 1/10 như mấy cô trước là

cậu thấy mừng lắm rồi.

Hồi đó cậu cũng chẳng thích chia sẻ hành tung của mình, nhưng nghĩ lại cái

không muốn kia, cũng chỉ vì khi ấy chưa đủ thích mà thôi.

Và giờ đây, Hứa Hạo Hải chợt tỉnh ngộ một sự thật cực kỳ tàn nhẫn.

Cũng lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói đều đều bên kia truyền đến: “Nhưng tôi

không phải kiểu người như vậy”

Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng, Hứa Hạo Hải mơ hồ đoán

được cô sắp nói gì.

“Ngay từ đầu, tôi đã nói rõ, tôi không thể thực hiện những trách nhiệm thông

thường trong tình yêu. Đừng kỳ vọng gì quá nhiều vào tôi”

“Chị không thấy mình cư xử như thế là quá tồi tệ à?” Hứa Hạo Hải thừa nhận,

hồi đó đầu óc nóng lên, không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản là tin rằng tình

cảm có thể bồi dưỡng theo thời gian.

Nhưng sau khi yêu rồi mới phát hiện người ta căn bản không có ý định nghiêm

túc với mối quan hệ này.

“Có” Nhan Yểu thản nhiên đáp, “Nhưng người chọn yêu một đứa tồi tệ như tôi

là cậu mà”

Rõ ràng ngay từ đầu đã nói giá cả rõ ràng, bây giờ còn đòi hỏi gì thêm?

“Chị chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cũng chẳng quan tâm

đối phương nghĩ gì. Cứ như vậy, chị nghĩ còn ai sẽ ở lại bên chị chứ?”

“Chuyện đó liên quan gì đến cậu” Giọng của Nhan Yểu lạnh hẳn đi.

Những lời này, cô nghe nhiều tới mức tai quen mòn. Cô quá hiểu, bây giờ người

ta thích cô, phần nhiều là vì gương mặt này. Có thể năm năm nữa, mười năm

nữa, khi nhan sắc phai tàn, cũng là lúc cô bắt đầu cô độc đến già.

Ai sẽ thực sự yêu cô?

Cho dù có thì sẽ kéo dài được bao lâu?

Tình yêu là thứ dễ thay đổi nhất trên đời. Đòi hỏi nó phải thủy chung, cô không

làm được, mà người khác cũng chẳng mấy ai làm được.

“Vậy giờ chị định chia tay?” Hứa Hạo Hải hỏi.

Không khí bỗng đặc quánh lại.

Hai giây sau, người con gái bên kia nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.

Nhan Yểu nghe tiếng tít tít vang lên bên tai, rồi khẽ thở dài một hơi.

Lần sau tốt nhất đừng dính vào sinh viên đại học nữa.

Ở đầu dây bên kia, Hứa Hạo Hải đang đứng trên ban công. Bị chọc đến tức

điên, cậu giơ chân đá mạnh vào lan can, vang lên một tiếng “rầm” long trời.

Bạn cùng phòng đang chơi game nghe tiếng động thì quay sang hỏi: “Gì vậy

ông nội?”

“Mẹ nó, ông đây bị đá rồi!!!”

“Anh em ơi, đã bảo rồi, ông trấn không nổi chị đó đâu. Muốn bắt được loại nữ

hải vương đó hồi tâm chuyển ý, chắc chỉ có mấy ông nam Bồ Tát như trong

tiểu thuyết mới kéo được về bờ!”

Trong căn hộ tĩnh lặng, Giang Nghiên ngồi trên sofa, cầm điện thoại trong tay,

bất ngờ hắt xì một cái.

Màn hình vẫn dừng lại ở giao diện xóa liên lạc, ngón tay cái lơ lửng giữa không

trung nhưng mãi vẫn chưa ấn xuống.

Trong phòng chưa bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi lên người anh, phản

chiếu lên da thịt một lớp ánh sáng mờ như ngọc, thoạt nhìn cứ như một vầng

thánh quang trên người thần tiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.