Yêu Thầm

Chương 45



Sẵn sàng

“Trùng hợp ghê”

Bên tai vẫn là tiếng mưa tí tách không ngừng, giọng nónói trầm thấp của người

kia theo làn gió lạnh lướt qua vành tai cô, chẳng hiểu sao nhịp tim lại khẽ lệch

một nhịp.

Kể từ lần tình cờ gặp lại ở đại học Q hôm ấy, dường như họ đã cắt đứt liên lạc.

Dù hai ngày trước cô đã chia tay với Hứa Hạo Hải, nhưng Nhan Yểu cũng chưa

từng nghĩ rằng mình sẽ lại có dính dáng gì tới Giang Nghiên.

Vậy mà giờ đây, một cuộc hội ngộ bất ngờ khiến cô hơi khựng người.

Điếu thuốc giữa ngón tay vẫn còn cháy dở, cô chợt sực nhớ người trước mặt

là người không chịu được mùi khói thuốc, liền nhanh chóng dụi tắt, rồi nhẹ

giọng đáp: “Trùng hợp thật”

Anh không thu ô lại, cứ đứng giữa màn mưa cách cô một bước, chẳng hiểu sao

lại khiến tim cô dấy lên những rung động khó tả.

“Sao anh lại ở đây?” Nhan Yểu hỏi ngược lại, ánh mắt chăm chú nhìn anh, như

muốn đọc được điều gì đó trong đôi mắt kia.

“Trao đổi học thuật”

Nhan Yểu im lặng một lúc, trong lòng cảm thấy lý do này có vẻ hơi gượng ép.

Quả thực đại học Q và B chỉ cách nhau có một con phố, nhưng hôm nay là cuối

tuần, lại còn là ngày quay phim đã được dọn sân từ trước. Anh xuất hiện ở đây,

nếu nói là “lạc đường”, có khi cô còn tin được.

“Xong việc rồi à?” Giang Nghiên hỏi, rõ ràng là biết câu trả lời.

“Ừm, xe tôi đậu ở bãi”

Lời vừa dứt, cả hai liền rơi vào im lặng.

Một bầu không khí không thể gọi tên bao trùm lấy họ, mà kể từ lần chia tay

không vui trước đó, một vài bí mật dường như cũng đã trở thành chuyện không

cần nói ra nữa.

Một người đứng dưới mái hiên, một người trong màn mưa, nhưng chiếc ô anh

cầm lại tựa như đã mở ra cho cô cả một cõi trời riêng yên ả.

“Tôi đưa em đi nhé?” Người đàn ông nói, khẽ đưa chiếc ô trong tay về phía

trước một chút.

Giọng điệu mang theo vài phần dò hỏi, mà trong mắt Nhan Yểu, hành động ấy

lại giống như một lời khẩn cầu dè dặt.

Nhan Yểu hơi sững lại, lời từ chối vốn đã lên đến môi nhưng chẳng hiểu sao lại

không thể thốt ra.

Cô không biết Giang Nghiên có hay chuyện cô chia tay hay chưa, chỉ là hành vi

hiện tại của anh, hoàn toàn chẳng giống một người có ý định cắt đứt quan hệ.

Vì sao vậy?

Là vì tình bạn thuần khiết thời đi học? Hay là thực sự vẫn còn ôm tâm tư

không bỏ được?

Nhan Yểu bất giác bật cười khẽ, cũng chẳng hiểu nổi vị giáo sư Giang trước

mặt này rốt cuộc thích mình ở điểm nào, chẳng lẽ thật sự là tiếng sét ái tình

trong buổi cà phê hôm ấy?

Nhưng mà, hai người họ đứng cạnh nhau, nhìn thế nào cũng chẳng giống một

cặp xứng đôi.

Ánh mắt của cô tựa như thanh giáo đâm thủng mọi lớp ngụy trang. Khi không

nói gì nhìn anh, biểu cảm ấy khiến người luôn điềm tĩnh như Giang Nghiên lần

đầu tiên cảm nhận được điều gọi là “luống cuống”.

“Hai tiếng trước, sở khí tượng thành phố H vừa phát cảnh báo cam về mưa lớn”

Giang Nghiên lên tiếng, giọng vẫn bình thản, nhưng chẳng ai biết trong lòng

anh đã rối tung lên như mớ bòng bong.

Anh cũng biết, kiểu “tình cờ gặp” này có hơi quá gượng ép. Trong đầu đã bắt

đầu tưởng tượng ra cả đống lý do cô sẽ dùng để từ chối, nhưng tay nắm ô vẫn

kiên trì không lùi lại, không rút về nửa bước.

Không rõ đã bao lâu, đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu tê rần, Giang Nghiên

cuối cùng nghe thấy cô nói: “Vậy thì làm phiền anh rồi”

Cơn mưa này xối xả như trút, mà nhìn thế nào cũng chẳng phải chuyện một

sớm một chiều sẽ ngớt.

Nhan Yểu cũng chẳng buồn truy vấn rốt cuộc anh xuất hiện ở đây là vì gì. Có

thể là do gió quá to, cũng có thể là mưa quá lạnh, khiến lòng cô sinh ra một

chút tư tâm khó lòng chối từ.

Cô bước vào trong ô anh, nước mưa bắn tung tóe làm ướt cả đôi giày, nhưng

chiếc ô phía trên lại che chắn vững vàng không hề dịch chuyển.

Gió mạnh mang theo hơi nước thốc vào mặt, cô dường như lại ngửi thấy hương

cỏ đuôi chuột, mùi hương quen thuộc từ cơ thể anh.

Hai người sóng vai bước đi, chẳng ai nói câu nào. Ánh mắt của Nhan Yểu thỉnh

thoảng lại lướt qua bàn tay đang nắm lấy cán ô của anh, những ngón tay dài

thon, trắng trẻo mang theo cảm giác sạch sẽ lạnh lẽo, thậm chí còn đẹp hơn

cả tay người mẫu tay chuyên nghiệp.

Giang Nghiên đúng là kỳ lạ. Trên người anh luôn toát ra một khí chất thanh

lạnh đến mức khiến người ta có cảm giác xa cách từ cái nhìn đầu tiên. Ngay

cả Triệu Tiểu Du cũng từng nói, Giang Nghiên nhìn chẳng khác nào yêu nghiệt

hóa thân từ tuyết liên núi Thiên Sơn mọc trên băng sơn, cả ngày uống sương

ăn gió mới luyện ra được dáng vẻ như thể sáu căn thanh tịnh, không vướng bụi

trần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.